Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Kẻ kép của tôi
Lông mày nhướng lên ngạc nhiên,
Hắn lậm vào cái thói quen
Nói chuyện với chính mình
Và trả lời những câu hỏi của chính mình
Bằng giọng to, giận dữ.
Một cái cây dáng vẻ trang nghiêm
Phát chán những chiếc lá ồn ào
Và lũ chim non tíu tít,
Cộng thêm tên gõ kiến trẻ
Đục một ngôi nhà mới cho mình.
Giá treo cổ của tôi dựng ở đâu?
Bên ngoài cửa sổ
Tôi đã nhìn ra hồi còn nhỏ
Ở một thành phố bị chiếm đóng
Im lìm như nghĩa trang.
Clementine yêu dấu của anh
Em đã nâng tâm trạng buồn chán của chúng ta lên
Buổi chiều thu tăm tối,
Chơi cái giai điệu ngọt ngào cũ
Bằng lược và giấy vệ sinh.
Mẹ tôi mong
Mang theo cái máy may
Của bà xuống mộ,
Và tôi tin bà đã làm điều đó,
Bởi đôi khi
Nó làm đêm, tôi tỉnh.
Cho thuê
Phòng sạch rộng
Nhiều nắng
Và một con gián
Để tâm sự những rắc rối của mi.
Charles Simic, Six Poems, The New Yorker (June 13, 2022 Issue).
Copyright © 2022 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.