Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Tôi chỉ tin vào mỗi ông, ông Giun.
Ông hiệu quả và đáng tin cậy
Khi ông xử lý cái công việc gớm ghiếc của mình.
Có xác một con mèo chết
Chờ ông trong một con mương ven đường,
Và những tiếng khóc từ một bữa tiệc sinh nhật ngoài trời,
Khi một cô bé con lảo đảo và ngã
Đeo một cái bịt mắt
Dưới một vài cái cây trang trí
Bằng cờ đuôi nheo và đèn lồng Tàu.
Một tia chớp và một vài hạt mưa
Nhiêu đó là đủ để chúng chạy vào nhà
Và trả lại sự yên bình cho sân,
Để ông có thể trú dưới một chiếc lá
Và xem lại cuốn sổ hẹn,
Gạch một cái tên ở chỗ này, chỗ kia,
Nghiền ngẫm một hai địa chỉ và lên đường
Cái cách nhẩn nha của ông để đến thăm ai đó
Giữa những mùi hương nồng của đêm hè
Và bầu trời sao lấp lánh.
Charles Simic, “In Praise of Worms,” New and Selected Poems, 1962-2012 (Houghton Mifflin Harcourt, 2013).
Copyright © 2012 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.