W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.
Sau một bài viết của Mary J. Marples trên
Scientific American, tháng Giêng năm 1969
(cho Vassily Yanowsky)
Vào ngày này mà truyền thống giao lại
cho việc chiêm niệm về cuộc đời chúng ta,
ta xin chào tất cả các ngươi, Nấm Mốc,
Vi Khuẩn, Vi Rút,
Hiếu Khí cũng như Yếm Khí:
Một Năm Mới Thật Hạnh Phúc
tới tất cả những kẻ mà ngoại bì của ta
giống như Trung Địa đối với ta.
Cho các sinh vật cỡ các ngươi ta cấp
một lựa chọn miễn phí môi trường sống,
nên hãy ổn định vào khu vực
phù hợp nhất với mình, trong hồ bơi
của những lỗ chân lông hoặc rừng
nhiệt đới ở dưới nách và bẹn,
trong hoang mạc của cánh tay trước,
hoặc rừng mát của da đầu.
Hãy dựng lên các thuộc địa: ta sẽ cấp
đủ độ ấm và độ ẩm,
chất nhờn và chất béo các ngươi cần,
với điều kiện các ngươi không bao giờ
làm phiền ta bằng sự hiện diện,
mà cư xử như những vị khách tốt,
không nổi loạn thành mụn trứng cá
hay nấm da chân hoặc nhọt.
Liệu thời tiết bên trong ta có ảnh hưởng
đến bề mặt các ngươi sống?
Làm những thay đổi không thể đoán
ghi lại sự lao dốc như tên bắn
từ những thuận khi tâm trí ổn định
và những suy nghĩ xác đáng nảy sinh
đến những nghịch khi không gì xảy ra
và trời mưa khi không ai cầu đảo.
Ta sẽ muốn nghĩ rằng mình tạo nên
một thế giới không phải là bất khả,
nhưng Eden thì không thể:
các trò chơi của ta, các hành động chủ đích
có thể biến thành thảm họa.
Nếu các ngươi là những giáo dân,
kịch các ngươi sẽ biện minh thế nào
cho sự đau khổ không đáng có?
Bằng huyền thoại nào linh mục của các ngươi
lý giải được những cơn bão đến
hai lần mỗi hai mươi bốn giờ,
mỗi lần ta mặc hoặc cởi quần áo,
khi, bám vào những bè keratin,
toàn bộ các thành phố bị cuốn trôi
đi trong không gian, hay trận Hồng Thủy
bỏng đến chết khi ta tắm?
Rồi, sớm muộn gì, cũng sẽ đến
một Ngày Tận Thế,
khi lớp áo của ta đột nhiên trở nên
quá lạnh, quá thối với các ngươi,
ngon miệng với các loài ăn thịt
thuộc dạng dữ dội hơn, và ta
bị tước bỏ cái cớ và hào quang,
một Quá Khứ, chịu Sự Phán Xét.
W. H. Auden, “A New Year Greeting,” Epistle to a Godson and Other Poems (Random House, 1972).
Copyright © 1969 by W. H. Auden | Nguyễn Huy Hoàng dịch.