Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts, và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Hai, tất nhiên là có hai.
Giờ nó có vẻ là hoàn toàn tự nhiên—
Kẻ không bao giờ nhìn lên, mắt chụp mí
Và cầu lồi, như Blake.
Kẻ trưng
Những vết bớt, thương hiệu của hắn—
Vết sẹo trọc của nước,
Màu xanh đồng
Trần truồng của con chim điêu.
Tôi là thịt đỏ. Mỏ hắn
Đớp trật. Tôi chưa phải của hắn.
Hắn bảo tôi tôi rất xấu trong ảnh.
Hắn bảo tôi những đứa trẻ
Trông thật ngọt ngào trong tủ đá
Bệnh viện, một đường diềm
Đơn giản ở cổ
Rồi những nếp gấp của bộ
Áo quan Ionia.
Rồi hai bàn chân nhỏ.
Hắn không cười hay hút thuốc.
Kẻ kia thì có,
Tóc hắn dài và đáng khen ngợi.
Tên khốn
Thủ dâm một lấp lánh,
Hắn muốn được yêu.
Tôi không nhúc nhích.
Băng giá tạo một bông hoa,
Sương tạo một ngôi sao,
Quả chuông chết,
Quả chuông chết.
Có người đã xong đời.
Sylvia Plath, “Death & Co.,” Ariel (Faber and Faber, 1965). This poem also appeared in The New Yorker (August 23 & 30, 1993 Issue).
Copyright © 1962 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.