Oscar Milosz (1877–1939) là nhà thơ người Litva. Ông viết bằng tiếng Pháp.
Mọi kẻ chết thì đều say cơn mưa cũ, bẩn thỉu
Ở nghĩa trang kỳ lạ của Lofoten.
Chiếc đồng hồ của tuyết tan tích tắc
Xa trong những cỗ quan tài tội nghiệp của Lofoten.
Và nhờ những cái hố mà mùa xuân đen đào
Lũ quạ béo từ thịt người lạnh lẽo;
Và nhờ ngọn gió gầy với giọng của đứa trẻ
Giấc ngủ ngọt ngào với người chết của Lofoten.
Rất có thể tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy
Biển lẫn những ngôi mộ của Lofoten
Song nó ở trong tôi như thể tôi yêu
Góc xa của trái đất kia và mọi nỗi đau của nó.
Các người những kẻ đã mất, tự tử, xa cách
Ở nghĩa trang xa lạ của Lofoten
– Cái tên nghe lạ và ngọt ngào với tai tôi,
Nói thật với tôi: liệu các người có ngủ?
– Bạn có thể nói với tôi những điều thú vị hơn
Rượu đỏ tươi tôi rót đầy trong ly bạc,
Những chuyện lôi cuốn hơn hoặc bớt điên rồ hơn;
Hãy để tôi yên với Lofoten của bạn.
Thật thoải mái. Trong lò sưởi nhẹ nhàng kéo
Giọng của tháng u sầu nhất trong năm.
– Ôi! Người chết, cả những người ở Lofoten –
Đều ít chết, nói cho cùng, hơn là tôi chết.
O. V. de L. Milosz, “Tous les morts sont ivres” (1906).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.