Rainer Maria Rilke là một trong những nhà thơ vĩ đại nhất viết bằng tiếng Đức của thế kỷ 20. Sinh năm 1875 ở Praha, ông xuất bản tập thơ đầu, Leben und Lieder, năm 1894. Phần lớn cuộc đời ông sống chu du ở các nước châu Âu, với Paris là nơi hoạt động chính trước khi ông phải ở lại Munich khi Thế chiến I nổ ra. Năm 1919 ông đến Thụy Sĩ, hoàn thành hai tác phẩm cuối, Die Sonette an Orpheus (1922) và Duineser Elegien (1923), trước khi qua đời vì bệnh máu trắng năm 1926.
Anh nằm. Khuôn mặt anh được dựng lên
trắng bệch và chối từ trên những chiếc gối dốc,
kể từ khi thế giới và kiến thức về nó,
bị xé toạc khỏi các giác quan anh,
đã rơi trở về với năm hờ hững.
Những người nhìn anh sống không biết
anh là một với tất cả những thứ này ra sao;
bởi chúng: những đồng cỏ, những thung lũng sâu
và những vùng nước kia chính là khuôn mặt.
Ôi khuôn mặt anh là cả sự rộng lớn,
đến giờ vẫn tìm cách chạm đến và tán tỉnh anh;
và mặt nạ của anh, đầy sợ hãi ra đi,
thì mềm và mở, như những gì bên trong
của một quả cây đang rữa đi trong không khí.
Rainer Maria Rilke, “Der Tod des Dichters,” Neue Gedichte (Insel-Verlag, 1907).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.