Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts, và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Từ mũi đất của những cái bịt miệng bằng đá,
Đôi mắt đảo bởi những que trắng,
Đôi tai cụp lấy những bất nhất của biển,
Bà chứa cái đầu kinh khiếp của bà – bóng-Chúa,
Những ống kính của lòng thương xót,
Các tay sai của bà
Chạy các tế bào hoang dã của chúng trong cái bóng của sống thuyền tôi,
Đẩy qua như những trái tim,
Dấu tích đỏ ở chính trung tâm,
Cưỡi dòng triều rút đến điểm gần nhất của khởi hành,
Kéo mái tóc Giêsu của chúng.
Tôi đã trốn thoát chăng, tôi băn khoăn?
Tâm trí tôi rẽ về bà,
Lỗ rốn già bám đầy hà, cáp Đại Tây Dương,
Giữ nó, dường như, trong một trạng thái sửa chữa màu nhiệm.
Dẫu sao đi nữa, bà vẫn luôn ở đó,
Hơi thở run rẩy ở cuối đường của tôi,
Đường cong nước nhảy lên
Cây gậy nước của tôi, chói lọi và biết ơn,
Sờ và mút.
Tôi không hề gọi bà.
Tôi không gọi gì bà hết cả.
Thế nhưng, thế nhưng
Bà đã lao tới tôi qua biển,
Béo và đỏ, cái nhau
Làm tê liệt những tình nhân quẫy đạp.
Ánh đèn hổ mang
Siết hơi thở khỏi những quả chuông máu
Của cây lồng đèn. Tôi không thể thở,
Chết và không tiền,
Bị phơi bày quá mức, như một tấm X quang.
Bà nghĩ bà là ai?
Một chiếc Bánh Thánh? Mary mỡ-đầy-mi?
Tôi sẽ không cắn miếng nào cơ thể bà,
Cái chai trong đó tôi sống,
Vatican ghê rợn.
Tôi đã ngán đến chết muối nóng.
Xanh như hoạn quan, những lời chúc của bà
Xì vào những tội lỗi của tôi.
Đi, đi, xúc tu lươn!
Chẳng có gì giữa chúng ta.
Sylvia Plath, “Medusa,” Winter Trees (Faber and Faber, 1971). This poem also appeared in The New Yorker (August 23 & 30, 1993 Issue).
Copyright © 1962 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.