Derek Walcott (1930–2017) là nhà thơ và nhà soạn kịch người Saint Lucia. Ông được trao Huân chương Vàng của Nữ hoàng Anh cho Thơ năm 1988, giải Nobel văn chương năm 1992, giải thơ T. S. Eliot năm 2011, và giải công nhận trọn đời của giải thơ Griffin năm 2015.
Những cành đại trơ trọi duỗi mối đe dọa ngọt ngào của chúng
từ thinh không. Tiếng vọng hơn là hoa, chúng choáng các giác quan
như loài mộc lan đêm, trắng như những trang giấy tôi đọc,
với phần văn xuôi được in ở bên trái của trang
và, ở bên phải, đốm như đá phiến sét của các khổ thơ
và đường nối, như một dòng chảy khâu ngôn ngữ của riêng nó.
Thiên tài Tây Ban Nha xù lên như cây kế. Điều gì đã kích động điều này?
Những cái vỏ của một mùa khô, nhiệt gợn sóng trong các cadenza,
bùng nhùng đen và vòng cung của một cổ họng trắng?
Tất cả những tiếng vọng, tất cả những liên tưởng và suy luận,
giọng điệu của Antonio Machado, ngay cả trong bản dịch,
động từ trong đất, danh từ trong những hòn đá, những bức tường,
tất cả suy luận, tất cả tiếng vọng, tất cả liên tưởng,
khoảng cách xanh của Tây Ban Nha từ những hàng hiên hoa giấy
khi những bông hoa trắng mọc ra từ các nhánh sừng bò,
những bông hoa của cây đại trắng như tâm hồn trắng của các nữ tu.
Những con ngựa lùn đi dưới rặng thông ở vùng núi mùa thu,
hành tây, và dây thừng, và những củ tỏi bạc, tiếng cót két
của yên ngựa và nước xiết cãi nhau trên những hòn đá trong,
từ những con đường sém tháng Tám nảy sinh các khổ thơ nứt nhiệt ấy,
tất cả những suy luận, tất cả những tiếng vọng, những liên tưởng.
Derek Walcott, “Reading Machado,” The Bounty (Farrar, Straus and Giroux, 1997). This poem was first published in The New Yorker (November 18, 1996 Issue).
Copyright © 1978 by Derek Walcott | Nguyễn Huy Hoàng dịch.