Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Họ có ba, luôn luôn có ba,
Tắm nắng cạnh nhau trên bãi cát,
Tiếng sóng và giọng trẻ nhỏ thật êm
Khó mà tỉnh.
Khi tôi dậy, mặt trời đang lặn.
Ba người bạn quỳ trong một vòng tròn
Thay phiên dòm vào một chiếc gương nhỏ
Và bằng cùng một chiếc lược chải đầu.
Nhiều tháng sau, tôi tình cờ thấy hai người họ
Chạy dưới mưa sau giờ học,
Chúi vào một ô cửa với một bao thuốc lá
Và liếc nhìn tôi trong bộ đồng phục mới.
Cuối cùng, chỉ còn một cô gái,
Cao và đẹp,
Dạo khuya trong một khu bệnh viện
Qua một dãy giường, một trong số đó là của tôi.
Charles Simic, “Daughters of Memory,” Master of Disguises (Houghton Mifflin Harcourt, 2010).
Copyright © 2010 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.