Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Có những lúc thơ là sự chóng mặt của những cơ thể và sự chóng mặt của hạnh phúc và sự chóng mặt của cái chết;
cuộc nhắm mắt bước đi trên vách đá và cây cỏ roi ngựa trong những vườn dưới nước;
tiếng cười đốt cháy các luật lệ và những điều răn thánh;
sự hạ cánh của những từ ngữ nhảy dù xuống những bờ cát giấy;
nỗi tuyệt vọng lên một con thuyền giấy và băng qua,
trong bốn mươi đêm và bốn mươi ngày, biển của nỗi thống khổ đêm và vùng đất sỏi đá của nỗi thống khổ ngày;
sự thờ ngẫu tượng cái tôi và sự báng bổ cái tôi và sự tiêu tán của cái tôi;
sự chém đầu những tính ngữ, sự chôn cất những tấm gương;
sự thu hoạch những đại từ mới gặt trong khu vườn của Epicurus và trong khu vườn của Netzahualcoyotl;
màn độc tấu của sáo trên hiên ký ức và điệu múa của lửa trong hang động tư duy;
cuộc thiên di của vô số động từ, cánh và móng, hạt giống và bàn tay;
những danh từ xương xẩu và đầy rễ, trồng trên những uốn lượn của ngôn ngữ;
tình yêu cái chưa từng thấy và tình yêu cái chưa từng nghe và tình yêu cái chưa từng nói: tình yêu tình yêu.
Những âm tiết những hạt giống.
Octavio Paz, “Proema,” Árbol adentro (Seix Barral, 1987).
Copyright © 1987 by Octavio Paz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.