Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Từ những hạt sương bãi cỏ lấp lánh; nhanh nhẹn hơn
Dòng suối đã tỉnh vội vàng; cây dẻ nghiêng mái đầu
Lắc lư và trong những chiếc lá xuất hiện
Tiếng xào xạc và lấp lánh; và quanh những đám
Mây xám đã vệt lên những ngọn lửa hồng ở đó,
Những kẻ tiên tri, chúng cuộn trào lặng lẽ vô thanh,
Như những ngọn sóng khi chúng xô vào bờ
Cao hơn và cao hơn nữa, luôn luôn biến đổi.
Hãy đến đây, hỡi ôi hãy đến, và đừng vội quá,
Mi hỡi ngày vàng, đi đến tít tắp đỉnh trời cao!
Bởi mở hơn và thân quen hơn đôi mắt
Ta bay đến mi, kẻ vui vẻ!, trong khi mi
Tươi trẻ nhìn trong vẻ đẹp của mi và vẫn không
Đối với ta trở nên quá huy hoàng và kiêu hãnh;
Mi có thể luôn luôn vội vàng, ôi giá
Kẻ lang thang thần thánh, ta có thể cùng mi! –
Song mỉm cười mi trước sự ngạo mạn hớn hở của
Kẻ muốn được giống như mi; vậy hãy chúc phúc cho
Những việc làm phàm trần của ta, làm rạng,
Kẻ tốt bụng, con đường thầm lặng ta lần nữa!
Friedrich Hölderlin, “Des Morgens” (1799).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.