Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Chiến tranh, bệnh tật và nạn đói sẽ biến mi thành đứa cháu gái yêu quý của chúng.
Mi sẽ giống như một người mù xem một bộ phim câm.
Mi sẽ xắt hành và những miếng tim mi vào cùng một chiếc chảo nóng.
Các con mi sẽ ngủ trong một chiếc vali buộc bằng dây thừng.
Chồng mi sẽ hôn lên ngực mi mỗi đêm như thể đó là hai bia mộ.
Những con quạ đã tự chuốt mình cho mi và đồng bào mi.
Con trai cả của mi sẽ nằm ruồi đậu trên mép mà không mỉm cười hay nhấc tay lên.
Mi sẽ ghen tị với mọi con kiến mi gặp trong đời và mọi cỏ dại ven đường.
Thể xác và tâm hồn mi sẽ ngồi trên hai chiếc ghế riêng và nhai cùng một miếng kẹo cao su.
Này cô bé đáng yêu để bán, ác quỷ sẽ nói.
Gã hộ tang sẽ mua một món đồ chơi cho thằng cháu của mi.
Mi sẽ cầu nguyện với Chúa nhưng Chúa sẽ treo tấm biển Không làm phiền.
Tâm trí mi sẽ là một tổ tò vò ngay cả trên giường bệnh lúc lâm chung.
Đừng hỏi gì thêm, đó là tất cả những gì ta biết.
Charles Simic, “What the Gypsies Told My Grandmother While She Was Still a Young Girl,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.