Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Chúng ta muốn chia xa? Nghĩ vậy là khôn ngoan và tốt?
Vậy cớ sao nó khiến ta hoảng hốt như thể giết người?
Ôi! Chúng ta biết mấy về nhau
Bởi trong ta một vị thần ngự trị.
Phản bội ngài? Ôi, phản bội người tạo ra cho chúng ta
Ý nghĩa và cuộc sống, mọi thứ, người thổi hồn vào đó,
Người bảo vệ tình yêu chúng ta,
Đó, một điều tôi không thể làm được.
Song ý thức của thế giới nghĩ ra những lầm lỗi khác,
Áp đặt một quyền hành sắt đá và những luật lệ khác,
Ngày này qua ngày khác khuôn thước
Lừa lọc hồn của chúng ta đi mất.
Hẳn tôi đã biết nó! Kể từ khi nỗi sợ mọc rễ,
Quái dị, ngăn cách con người khỏi các vị thần trên cao,
Trái tim của những kẻ yêu nhau
Phải chết đi, phải chuộc tội bằng máu.
Hãy để tôi lặng yên! Ôi, kể từ nay đừng bao giờ
Để tôi thấy thứ giết chóc này, để tôi được bình yên
Rút lui vào sự cô độc và
Sự chia ly vẫn là của chúng ta!
Em hãy đưa tôi chiếc cốc, để thứ thuốc độc cứu rỗi,
Thiêng liêng, dòng nước của sông Lethe, tôi sẽ có đủ
Khi cùng em tôi uống, tất cả
Hận thù tình yêu sẽ bị quên lãng!
Tôi muốn đi. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ gặp
Lại em, Diotima, ở đây. Ham muốn khi ấy
Đã rỉ cạn máu, và yên bình
Như những kẻ được ban phước, người lạ
Chúng ta bước đi, cuộc trò chuyện dẫn chúng ta qua lại,
Trầm ngâm, do dự, song những kẻ đã lãng quên sẽ được
Nơi họ đã chia ly nhắc nhở,
Một trái tim sưởi ấm trong chúng ta,
Sửng sốt tôi nhìn em, những giọng và khúc hát ngọt ngào,
Như từ những buổi xa xưa, và tiếng đàn tôi sẽ nghe,
Và những bông hoa huệ tỏa hương
Vàng đến với chúng ta trên dòng suối.
Friedrich Hölderlin, “Der Abschied” (1800).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.