Anne Sexton sinh năm 1928 ở Newton, Massachusetts. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1967 và, sau một thời gian dài mắc rối loạn lưỡng cực, bà tự sát năm 1974.
Vì bạn hỏi, phần lớn là tôi không thể nhớ.
Tôi đi lại trong bộ quần áo, không dính vết cái hành trình đó.
Rồi thì cái ham muốn gần như chẳng thể nào gọi tên trở về.
Ngay cả thế tôi cũng chẳng có gì chống lại cuộc đời.
Tôi biết rõ những lá cỏ mà bạn nhắc đến,
những nội thất mà bạn đặt dưới ánh mặt trời.
Nhưng những kẻ tự sát có một thứ ngôn ngữ đặc biệt.
Như thợ mộc họ muốn biết là những dụng cụ nào.
Không bao giờ họ hỏi vì sao xây.
Đã hai lần tôi đơn giản bộc lộ mình như vậy,
đã sở hữu kẻ thù, đã ăn thịt kẻ thù,
đã đối đầu với mánh lới của hắn, với phép thuật của hắn.
Bằng cách này, nặng nề và trầm tư,
ấm hơn dầu hay nước,
tôi đã nghỉ, dãi chảy nơi lỗ miệng.
Tôi chẳng nghĩ về cơ thể mình ở đầu mũi kim.
Cả giác mạc lẫn nước tiểu thừa đã mất.
Kẻ tự sát vốn đã phản bội cơ thể rồi.
Chết yểu, họ không luôn luôn chết,
mà hoa mắt, chẳng thể quên một loại thuốc quá ngọt
đến nỗi cả trẻ con cũng dòm ngó mỉm cười.
Nhét cả cuộc đời ấy xuống dưới lưỡi bạn!—
điều đó, tự nó, trở thành một dục vọng.
Cái chết là một khúc Xương buồn; bầm tím, bạn sẽ nói,
thế nhưng nàng chờ tôi, năm này qua năm khác,
để thật nhẹ nhàng xóa một vết thương xưa,
để trút bỏ hơi thở tôi khỏi nhà tù tồi tệ của nó.
Cân bằng ở đây, những kẻ tự sát đôi khi gặp,
phẫn nộ với trái cây, một mặt trăng căng phồng,
bỏ lại mẩu bánh mì mà họ ngỡ là một nụ hôn,
bỏ trang giấy của cuốn sách còn ơ hờ giở,
lời nào còn chưa nói, ống nghe còn chưa dập
và tình yêu, bất kể nó là gì, một căn bệnh lây nhiễm.
Anne Sexton, “Wanting to Die,” Live or Die (Houghton Mifflin, 1966).
Copyright © 1966 by Anne Sexton | Nguyễn Huy Hoàng dịch.