Photograph by Michelle V. Agins for The New York Times
Vijay Seshadri (1954–) là nhà thơ và nhà phê bình văn học người Mỹ gốc Ấn Độ. Ông được trao giải James Laughlin năm 2003 và giải Pulitzer cho thơ năm 2014.
Orwell nói ở đâu đó rằng chưa ai từng viết chuyện thật của đời mình.
Chuyện thật của một cuộc đời là câu chuyện của những nỗi ô nhục của nó.
Nếu tôi viết câu chuyện ấy bây giờ—
phóng xạ cho đến tận tận cùng thời gian—
người ơi, tôi thề, mắt bạn sẽ rơi ra, bạn sẽ không thể tuột
đôi găng tay đủ nhanh
khỏi đôi tay bị thiêu bởi những cơn bão lửa của nỗi xấu hổ ấy.
Đôi tay tội nghiệp của bạn. Đôi mắt tội nghiệp của bạn
nhìn tôi khóc trong phòng của mình
hay làm cô gái cao tóc vàng chán đến chết.
Một lần tôi buộc tội kẻ vô tội.
Một lần tôi cúi đầu và cầu nguyện cho kẻ có tội.
Tôi vẫn thẹn với lời mình từng nói với góa phụ đau khổ.
Và một chiều tháng Mười, dưới gốc cây bồ kết
với những mảnh vỏ thâm rơi xuống và tạo nên
những hoa văn sáng rõ trên con đường nhỏ,
tôi đã bị niềm vui chiếm lấy,
và có người thấy tôi ở đấy,
và đấy là điều tồi tệ nhất trong tất cả,
đau như cắt và chẳng thể nào quên.
Vijay Seshadri, “Memoir,” 3 Sections (Graywolf Press, 2013). This poem was first published in The New Yorker (February 28, 2005 Issue).
Copyright © 2005 by Vijay Seshadri | Nguyễn Huy Hoàng dịch.