Sharon Olds (1942–) là nhà thơ người Mỹ và giáo sư hàm Erich Maria Remarque môn sáng tác văn chương tại Đại học New York. Bà được trao giải thơ Lamont năm 1983, giải thơ Harriet Monroe năm 1997, và giải T. S. Eliot năm 2012 và giải Pulitzer cho thơ năm 2013 cho tập Stag’s Leap. Bà là Poet Laureate của tiểu bang New York từ năm 1998 đến năm 2000.
Tôi đã thấy cha tôi trần trụi, một lần, tôi
mở cánh cửa nhà tắm màu xanh
mà ông luôn luôn khóa—nếu nó mở, tức là không có ai—
và ở đó, bao quanh bởi những viên gạch màu ngọc lam
lấp lánh, ngồi trên bồn cầu, là cha tôi,
toàn bộ ông, và toàn bộ ông
là da. Trong một khoảnh khắc ánh mắt tôi lướt
một đường đơn giản, uốn lượn, không bị cản trở,
lên trên: ngón chân, mắt cá chân,
đầu gối, hông, sườn, gáy,
vai, khuỷu tay, cổ tay, khớp ngón tay,
cha tôi. Trông ông thật không được bảo vệ,
thuần nhất, và nhút nhát, như một cô gái trên bồn cầu,
và mặc dù tôi biết ông đang ngồi
để đại tiện, chẳng có chút xấu hổ nào trong đó
mà thậm chí một sự yên bình của con người. Ông nhìn lên,
tôi nói Con xin lỗi, lùi ra, đóng cửa lại
nhưng tôi đã thấy ông, cha tôi một con cừu đã xén,
cha tôi một đám mây trên bầu trời xanh
của nhà tắm màu xanh, mắt tôi đã lái
lên con đường núi ngoằn ngoèo của
người đàn ông trần truồng, tôi đã rẽ vào một góc
và thấy sườn ông không được phòng vệ—chỗ phình ra
thoai thoải của khớp háng, đường viền khung xương chậu.
Sharon Olds, “Once,” Blood, Tin, Straw (Knopf, 1999).
Copyright © 1999 by Sharon Olds | Nguyễn Huy Hoàng dịch.