Photo by Fabrizio Costantini for The New York Times
Adonis (1930–) là nhà thơ, dịch giả, và nhà phê bình văn học người Syria. Ông được trao giải Bjørnson năm 2007, giải Goethe năm 2011, và giải PEN/Nabokov năm 2017.
Trước những gương mặt rúm lại sau lớp mặt nạ của nỗi buồn
tôi cúi đầu. Trước những con đường nơi tôi quên nước mắt của mình,
nước mắt cho một người cha chết trẻ, như một đám mây,
một cánh buồm còn giương trên mặt,
tôi cúi đầu. Trước một đứa trẻ đã bị đem bán
để nó có thể cầu nguyện và đánh giày.
(Tất cả chúng tôi ở đất nước tôi, chúng tôi cầu nguyện. Tất cả chúng tôi đánh giày.)
Và trước những tảng đá nơi cơn đói của tôi khắc lên một thông điệp:
Tảng đá này thực ra là mưa lăn bên dưới mí mắt tôi, nó là sét.
Và tôi cúi đầu trước một mái nhà mà đất của nó tôi mang theo mình
khi tôi lạc lối. Tất cả đều là quê hương tôi. Đều không phải là Damacus.
Adonis, “Homeland,” Mihyar of Damascus: His Songs, trans. Michael Beard and Adnan Haydar (BOA Editions, 2008). This poem also appeared in The New Yorker (May 12, 2008 Issue).
Copyright © 1961 by Adonis | Nguyễn Huy Hoàng dịch.