Photo by Wikimedia Israel/Flickr
Carl Dennis (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Ruth Lilly năm 2000 và giải Pulitzer cho thơ năm 2002. Ông dạy ở SUNY Buffalo từ năm 1966 đến khi nghỉ hưu năm 2001.
Nếu cuộc đời này không cần có ích để có ý nghĩa,
Thì có lẽ một cuộc đời tắm nắng trên bãi biển
Cũng có thể cho là có ý nghĩa với ít nhất một vài người,
Những người, ví dụ, coi mặt trời như một vị thần
Và xem phơi nắng như một hình thức thờ phượng.
Còn với những người gắn mình với ván lướt sóng
Hay đôi giày trượt băng hay túi gậy đánh gôn,
Dẫu không thể chứng tỏ cuộc đời họ là hữu dụng,
Thì tôi cũng ngần ngại nói nó chẳng ý nghĩa gì,
Ngay cả khi chẳng có ai quan sát màn trình diễn sự thành thạo của họ.
Chẳng có ai lắng nghe người thủ thư
Tôi còn nhớ khi cô tập, sau giờ làm việc,
Trong căn hộ trên phố Hoover, cây viola da gamba
Mỗi ngày một giờ mà với cô là vàng bạc.
Vậy thì sẽ ra sao nếu như không bao giờ cô chơi đủ giỏi
Để mở một buổi hòa nhạc người ta trả tiền nghe?
Khi cần nghĩ về cô với một đoàn thính giả,
Tôi có thể hình dung bóng ma của các nhà soạn nhạc đã chết hàng thế kỷ,
Sẽ hài lòng được nghe cô cố gắng hết sức với bản nhạc của mình.
Và chẳng dễ chịu sao, khi hoàng hôn chúng ta bước đến chỗ xe mình
Đậu trên phố Hoover, sau một cuộc họp
Bàn chuyện cứu một khách sạn đã đóng cửa khỏi quả thép văng,
Và nghe được âm thanh của ai đó đang lấp đầy một căn phòng
Mà chúng ta sẽ không ghé thăm bằng một màn độc tấu đầy ám ảnh?
Rồi còn những món quà chúng ta nhận bằng cách hình dung
Dưới bãi biển hôm nay những người lướt sóng đã làm sao bảo đảm
Những con sóng lớn chúng ta không có mặt để ngắm
Không phải đi cầu xin sự chú ý.
Và nghĩ về ánh mặt trời chúng ta không nghênh tiếp,
Cách người ta tiến về phía trước để đón nhận.
Carl Dennis, “Meaning,” Another Reason (Penguin, 2014).
Copyright © 2013 by Carl Dennis | Nguyễn Huy Hoàng dịch.