Mary Oliver (1935–2019) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1984, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1992, và giải văn chương Lannan cho thơ năm 1998.
Bạn muốn khóc thật to vì những lỗi lầm
của mình. Nhưng nói thật thế giới
không cần thêm cái âm thanh ấy nữa.
Nên nếu bạn định làm thế và không ngăn
nổi mình, nếu cái miệng xinh xắn không thể
giữ nó lại, ít nhất hãy một mình đi qua
bốn mươi cánh đồng và bốn mươi con dốc tối
đầy những đá và nước đến một nơi mà
các con thác đang tuôn xuống những dải khăn trắng
như điên, và có một hang động ở đằng sau tất cả
những sự hân hoan và niềm vui của nước và bạn có thể
đứng đó, dưới nó, và gầm lên hết sức bạn
muốn và sẽ không gì bị quấy rầy; bạn có thể
thấm đẫm nỗi tuyệt vọng cả buổi chiều thế nhưng,
trên một nhành cây xanh, một lát nước rơi qua
chỉ vừa khẽ chạm vào đôi cánh, con hoét,
căng phồng tấm ngực đốm, sẽ vẫn hát
về vẻ đẹp hoàn hảo, cứng như đá của tất cả mọi thứ.
Mary Oliver, “The Poet With His Face in His Hands,” New and Selected Poems, Volume Two (Beacon Press, 2006). This poem was first published in The New Yorker (April 4, 2005 Issue) and was included in The Best American Poetry 2006.
Copyright © 2017 by Mary Oliver | Nguyễn Huy Hoàng dịch.