Matthew Dickman (1975–) là nhà thơ người Mỹ. Anh được trao giải Kate Tufts Discovery năm 2009. Matthew là anh em sinh đôi với nhà thơ Michael Dickman.
Khi đau buồn đến với bạn như một con tinh tinh tím
bạn phải xem mình là may mắn.
Bạn phải cho nó đồ ăn thừa
từ bữa tối, cuốn sách bạn đang cố đọc xong
bạn phải bỏ sang bên,
và dọn cho nó một chỗ để ngồi dưới cuối giường bạn,
mắt nó đi từ cái đồng hồ
đến cái ti vi và ngược lại.
Tôi không sợ. Nó đã ở đây trước đây
và giờ tôi có thể nhận ra dáng đi của nó
khi nó đến gần ngôi nhà.
Có những đêm, khi tôi biết nó sắp đến,
tôi mở khóa cửa, nằm xuống trên lưng,
và đếm bước chân nó
từ ngoài phố vào hiên.
Đêm nay nó mang một chiếc bút chì và một mẩu giấy,
bảo tôi ghi lại
tất cả những người mà tôi từng quen,
và chúng tôi chia ra người sống và người chết
để nó có thể chọn từng cái tên một cách ngẫu nhiên.
Tôi bật album Willie Nelson nó thích
vì nó nhớ Texas
nhưng tôi không hỏi vì sao.
Nó khẽ ngâm nga,
giống em trai tôi lúc nó làm vườn.
Chúng tôi ngồi một tiếng
trong lúc nó bảo tôi rằng tôi đã vô lý làm sao,
khóc trong hàng chờ thanh toán,
không chịu ăn, không chịu tắm,
chỉ toàn thuốc lá và chỉ toàn rượu.
Cuối cùng nó vòng một cánh tay tím
nặng nề của nó qua tôi, ngả
đầu nó vào đầu tôi,
và bỗng nhiên mọi thứ có cảm giác lãng mạn.
Nên tôi bảo nó
mọi thứ có cảm giác lãng mạn.
Nó rút ra một cái tên khác, lần này
từ bên người chết,
và quay sang tôi giống như cách bố mẹ vẫn làm
khiến bạn thấy ngượng ngùng hay xấu hổ vì điều gì.
Lãng mạn? nó nói,
đọc cái tên thật to, thật chậm,
nên tôi nhận thức được mỗi âm tiết, mỗi nguyên âm
bọc quanh những khúc xương như là cơ mới,
âm thanh của cơ thể người ấy
và khinh suất thế nào,
bất cẩn thế nào tên họ ở bên này mà không phải bên kia.
Matthew Dickman, “Grief,” The New Yorker (May 5, 2008 Issue).
Copyright © 2008 by Matthew Dickman | Nguyễn Huy Hoàng dịch.