Stephen Dunn (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2001.
Bạn không nên ngạc nhiên khi cái nơi
mà bạn luôn tìm kiếm, và giờ đã được trao,
mang theo mình một sự thất vọng nhất định.
Bạn ở đây, cuối cùng cũng ở trong, và chẳng thấy
người bạn nào. Sự nhẹ nhõm duy nhất tồn tại
là sự nhẹ nhõm mà bạn mang theo mình,
và bạn thì chẳng có mấy mà mang.
Bụi hoa giấy ở bên ngoài ô cửa sổ trước,
như bản thân người làm vườn, mang dáng vẻ
của một cái gì đó muốn liên tục được khen.
Và những cây xà gỗ lộ ra ngoài,
từng là món hấp dẫn chính, bây giờ lại khoe mẽ,
hợp với người khác không phải là bạn.
Nhưng bây giờ nó là của bạn và bạn ngờ rằng
bạn sẽ được biết đến bởi những bức vẽ mà bạn treo,
những cuốn sách mà bạn xếp lên kệ, và chắc chắn
việc bạn cần nói về tờ giấy dán tường
cứ như nó không phải lỗi của bạn. Có lẽ vì thế
mà nơi nào bạn đi trong những ngày này
sự phù phiếm cũng theo như một con chó vụng.
Bạn đang nghĩ là với một ngôi nhà như vậy
bạn nên làm một bữa tiệc lớn và mời
một Nick Carraway và bảo anh ta mang theo
cô gái trong mơ của bạn, và liệu anh ta có vui lòng
làm trọng tài cho những sự bất định của đêm?
Bạn đang nghĩ là có những nhân vật
hư cấu lại có thể là người bạn tốt
hơn là bạn ngoài đời có thể.
Bao tuần nay những giấc mơ của bạn đã
mang cho bạn những sự thật vụn vỡ của chúng.
Bạn chưa biết sẽ phải sống trong chúng thế nào,
và có thể sẽ mất cả một gia tài khác để tìm ra.
Sao không cố làm quen cho ổn thỏa,
đứng vào chỗ của bạn, dẫu chẳng đáng ra sao,
giữa những kẻ may mắn? Sao không tin
là hầu hết mọi người, ngay cả trong
nhà của họ, cũng là một vị khách bồn chồn?
Stephen Dunn, “The Inheritance,” The New Yorker (September 4, 2017 Issue).
Copyright © 2017 by Stephen Dunn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.