Mary Jo Bang (1946–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải thơ của Hiệp hội Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 2007 và là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Washington ở St. Louis.
Những ngày mà bạn cúi đầu về trước, rồi ngửa đầu ra sau, để thấy mặt trời chỉ là một bông hoa cúc, mắt là cái hồ trắng với một con thuyền đen neo đậu ở một bến nhỏ, nói những gì bạn muốn lấy lại sẽ không đến. Cái đốm trắng nói có một nguồn ánh sáng chiếu sáng ngày và đêm cách xa một cái ban công mà trên đó một nhóm khán giả chờ xem chúng ta mở đôi mắt búp bê của mình và rồi nhắm lại. Tôi giữ mặt mình hướng thẳng về trước để thấy mọi điều cuối cùng sắp đến. Điều sắp đến là đây: một cái mũ để đội khi đi tàu, một hộp phấn trong một túi áo, một lá thư trong một túi áo, hai bàn tay, một thác nước đổ nội dung của nó xuống một tâm trí sờn mòn run rẩy. Tôi hết lòng với sự biết như con cá mờ đang bơi trong một vòng tròn ngày càng nới rộng. Ngày hôm nay vượt qua giờ gần nhất của nửa đêm, mũ của tôi nói với bạn điều đó. Đó và rằng tôi giống bạn một cách lạ lùng: mắt, mũi, đôi môi từ chối mở, biết mặt là kính và kính thì có thể làm nên hoặc làm vỡ bạn. Con chó ở trên phố dừng ngay khi một chiếc xe trờ tới. Nó dừng ở đâu? Và giờ thì đến chuyện này, ai đó nói. Đường kẻ chính xác kéo chiếc xương giữ cái má ở đúng chỗ. Cái má chờ được không khí hôn như nó từng được hôn bởi cậu bé tóc đen trong nhà thuyền có bài học đêm khuya là khoảng cách giữa những gì được mô tả với những gì đang xảy ra là không thể đo đếm. Buổi sáng hôm sau, đôi giày đen trên kệ đã kết hôn với một ý tưởng bao trùm tất cả mới: cái váy không còn là thứ mà tương lai dựa vào. Bạn mặc nó lên. Bạn cởi nó xuống.
Mary Jo Bang, “The Head of a Dancer,” A Doll for Throwing (Graywolf Press, 2017). This poem was first published in The New Yorker (January 30, 2017 Issue).
Copyright © 2017 by Mary Jo Bang | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
“một thác nước đổ nội dung của nó xuống một tâm trí sờn mòn run rẩy”