Cave painting in Southern France | Photograph by Ted Bobosh
Stephen Dunn (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2001.
Cứ cho là đàn ông và đàn bà bắt đầu
từ bùn nhớt, và có người trong chúng ta bò
ra khỏi biển, rơi vào những hoàn cảnh
đầy rẫy hiểm nguy và không thể sống sót,
nhưng đã sống sót, trườn vào một cái hang
nơi mà các câu chuyện tiến hóa, đầu tiên như tranh vẽ
trên tường, rồi như những tiếng lầm bầm biến
thành cái gì giống như là từ ngữ. Nhiều năm,
tuy vậy, sinh học trị vì. Cơ thể chúng ta đi
theo hướng này hoặc khác. Trí tuệ ẩm thực
của chúng ta là ăn nhiều hơn rồi để bị ăn.
Cái khiếu của chúng ta là đi theo phán đoán.
Cứ cho là đôi khi chuyện tình cờ
là khởi đầu của khả năng.
Chúng ta phát hiện ra khi ta sợ hãi nhất,
khi thảm họa hiện ra lờ mờ, cơ hội lại dồi dào.
Chúng ta học sức mạnh của dây thun và đá.
Và người kể chuyện hay nhất nổi lên
từ tất cả những người có mong muốn giải thích.
Cứ cho là anh ta biết chúng ta cần có người
để ngưỡng mộ, và nói anh hùng là kẻ
bất cẩn đi vào một cái động lộ thiên
và rằng để bất cẩn được thì cần lòng can đảm.
Cứ cho là anh ta cũng nói một điều gì đó về
vẻ đẹp của bùn nhớt. Chuyện của anh ta tồn tại
một thời gian bởi vì những bước ngoặt đáng nhớ của nó,
sự sốt sắng đạo đức lạ kỳ, trong khi của người khác—
chỉ chính xác và đúng đơn thuần—thì biến mất.
Stephen Dunn, “Emergings,” Whereas: Poems (W. W. Norton & Company, 2017). This poem was first published in The New Yorker (July 4, 2016 Issue).
Copyright © 2016 by Stephen Dunn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.