John Berryman (1914–1972) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1965, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1969, và giải thơ Bollingen cũng trong năm 1969.
Có lần, ngồi xuống đó, một thứ trên tim Henry
rất nặng, nếu anh ta có một trăm năm
& hơn, & khóc, mất ngủ, suốt cả thời gian ấy
Henry cũng không khá hơn được.
Luôn luôn bắt đầu lại trong tai Henry
tiếng ho nhỏ đâu đó, một cái mùi, một tiếng chuông.
Và còn một thứ khác anh ta có trong đầu
như một gương mặt kiểu Siena nghiêm trang một ngàn năm
cũng không mờ đi được vẻ trách móc còn ghi. Tái mét,
với đôi mắt mở, anh ta chú ý, mù.
Mọi cái chuông nói: quá muộn. Đây đâu phải là cho nước mắt;
nghĩ.
Nhưng chưa bao giờ Henry, như anh ta nghĩ là anh ta đã,
kết liễu đời ai và chặt xác cô ta
và giấu các mảnh xác đi, nơi người ta có thể tìm được.
Anh ta biết: anh ta đã kiểm tra tất cả, & chẳng có ai mất tích.
Thường thì anh ta đếm, lúc bình minh, lại họ.
Chẳng có ai mất tích bao giờ.
John Berryman, “Dream Song 29,” 77 Dream Songs (Farrar, Straus and Giroux, 1964).
Copyright © 1964 by John Berryman | Nguyễn Huy Hoàng dịch.