Photo by Jim R Rogers/Flickr
Mary Oliver (1935–2019) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1984, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1992, và giải văn chương Lannan cho thơ năm 1998.
Thần chết gõ cây đũa phép đen và có thứ biến mất. Mùa hè, mùa đông; cành to nhất của một cây sồi mà với nó tôi có một tình yêu đặc biệt; ba con ngỗng mới nở. Nhiều cây và những bụi khúc khắc khi những chiếc máy ủi mở rộng con đường cho xe đạp. Những bông violet dưới kia, mọc cạnh con lạch cũ, mà dòng chảy của nó thì đang tuôn đi qua một đường hầm dưới lòng đất.
Những con cừu mà, vừa mới đây, còn nô nghịch trên đồng. Một con la già, ở Alabama, không còn ăn thêm được gì nữa. Và rồi, cái gì theo sau? Rồi mùa xuân, mùa hè, và mùa thu hoạch. Thêm những bụi khúc khắc, mọc gần như lập tức. (Không violet bao giờ nữa, hay bài ca của con lạch cũ.) Thêm cừu và cỏ xanh mới trên đồng, cho hạnh phúc của chúng đến khi. Và một loại hoa vàng mà tôi không biết tên (nhưng quan trọng gì?) mọc quanh và mọc lên từ con la đã nửa bị chôn vùi, nửa bị kền kền ăn, chai cương, mõm há (răng dài và đen lại), tắt thở, con la thánh.
Mary Oliver, “In Provincetown, and Ohio, and Alabama,” Swan: Poems and Prose Poems (Beacon Press, 2010). This poem was included in The Best American Poetry 2012.
Copyright © 2010 by Mary Oliver | Nguyễn Huy Hoàng dịch.