Carl Phillips (1959–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Kingsley and Kate Tufts năm 2002 và hiện là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Washington, St. Louis.
Khóc, trông anh có vẻ trần trụi hơn
khi anh từng trần trụi—hơn, thậm chí, cả khi
cả hai chúng tôi đều. Đã đến lúc ném cái sự đổ tội của anh
đi chỗ khác, tôi cứ muốn nói với anh mãi, và rồi
tôi cứ lại thôi. Bọ phát sáng, đom đóm—chẳng phải cái
chúng ta gọi tạo nên mọi khác biệt. Như là khi lịch sử
đôi khi, được trao cho đủ cơ hội, theo tỷ lệ như nhau
cùng một lúc đem đến
và che đậy ý nghĩa… Về tình yêu: là một loại
giàn giáo, tôi thường nói. Sự soi rọi dường như
là một mánh làm ta nghĩ chúng ta thấy một thứ rõ ràng
hơn, trước khi tất cả tối sầm lại. Sao không để cho cái vụn vỡ
cứ vụn vỡ, bóng tối hát, tôi
bắt bóng tối
hát… Bên kia đồng chim bay như những cái bóng bão lay
của chúng, mà không như chim. Kệ đi. Chúng đang bay.
Carl Phillips, “Rockabye,” Wild Is the Wind (Farrar, Straus and Giroux, 2018). This poem was first published in Callaloo in 2016 and was included in The Best American Poetry 2017.
Copyright © 2018 by Carl Phillips | Nguyễn Huy Hoàng dịch.