Still from Michael Curtiz’s Casablanca (1942)
Mary Jo Salter sinh năm 1954 ở Michigan. Bà được trao giải thơ Lamont năm 1988 và là giáo sư hàm Krieger-Eisenhower trong chương trình Writing Seminars tại Đại học Johns Hopkins.
Đó không phải là cái anh ta nói trong Casablanca
và nó cũng không hẳn là đúng. Tuy thế
chúng ta vẫn sẽ luôn luôn có họ, như chúng ta có Paris.
Họ ở trong hành lý của chúng ta, hoặc có lẽ là hành lý
theo cái kiểu ngày xưa, trước khi có bánh xe,
mà chúng ta nhớ đến khi chúng ta gói đồ về Paris.
Hoặc là không nhớ đến. Paris thì không biết
bạn có nghĩ về nó hay không. Cha mẹ bạn cũng thế,
mặc dù họ sẽ nói rằng bạn nên đến nhiều hơn,
như thể họ cũng thú vị như Paris.
Cả Paris lẫn cha mẹ bạn đều đã chết
và sống động như những gì ở trong đầu bạn.
Trong khi đó, đôi tình nhân ấy, trẻ hơn mỗi năm
(bởi vì với mỗi lần xem chúng ta lại già hơn),
lại càng bớt thuyết phục, bởi tất cả những điếu thuốc
và những giọt nước mắt rưng rưng sáng bóng về niềm vui
của Paris đang mờ đi trong cái gương chiếu hậu của họ,
rằng họ đã vượt lên trên chúng ta nói về sự hiểu biết.
Công nhận, họ sinh ra trước cha mẹ chúng ta
nhưng bây giờ họ chẳng, Bogart và Bergman, trông giống
con cái chúng ta sao? Nghĩ xem ta có thể giúp thế nào!
Ta có thể cấm những đêm khuya của chúng, bắt chúng ở
nhà mọi lúc, và ngăn mối tình lãng mạn xấu số!
Nhìn chúng ta này, Nhóc. Con sẽ cảm ơn cha mẹ con.
Mary Jo Salter, “We’ll Always Have Parents,” The Surveyors: Poems (Knopf, 2017). This poem was included in The Best American Poetry 2018.
Copyright © 2017 by Mary Jo Salter | Nguyễn Huy Hoàng dịch.