Photo by JoAnn Verburg
Jim Moore sinh năm 1943 ở Decatur, Illinois. Tập thơ gần đây nhất của ông là Underground: New and Selected Poems (Graywolf Press, 2014). Ông dạy trong chương trình MFA tại Đại học Hamline.
1
Tôi còn nhớ mẹ tôi lúc cuối đời,
gấp cái khăn trải bàn sau bữa tối
thật cẩn thận,
như thể nó là lá quốc kỳ
của một đất nước đã không còn tồn tại,
nhưng từng thống trị thế giới.
2
7 giờ sáng và người đàn ông chân trần
rời khỏi nhà người tình của anh ta
để về với căn phòng dưới tầng hầm
bên kia hẻm. Tôi gật đầu chào,
tiếp tục hái
những bông thủy tiên nhỏ đầu tiên
vừa mới bắt đầu nở hôm qua.
3
Trực thăng bay trên đầu
nhắc tôi nhớ về cuộc chiến xưa
nơi mà một người bạn bỏ mạng,
một người bạn mất trí,
và một người trở về vui vẻ
chỉ mất có một ngón tay không cần thiết.
4
Tôi hứa sẽ làm năm bài thơ hôm nay,
nhìn xuống và thấy một con quạ
vút lên vào màn tuyết dày trên Đại lộ số 5
như thể bị kéo bởi những sợi dây vô hình,
và giờ
chỉ còn một bài nữa.
5
Sống sót
thêm một mùa đông: cái mũ len đen,
đôi găng cọc cạch,
con tim nghi ngờ, lạnh lẽo.
Jim Moore, “Love in the Ruins,” Invisible Strings (Graywolf Press, 2011). A section of this poem was first published in The New Yorker (May 23, 2005 Issue).
Copyright © 2011 by Jim Moore | Nguyễn Huy Hoàng dịch.