Chambered Nautilus, 1956 by Andrew Wyeth
Linda Pastan (1932–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải thơ Maurice English năm 1989 và giải thơ Ruth Lilly năm 2003, và là Poet Laureate của tiểu bang Maryland nhiệm kỳ 1991–1995.
tặng M.
Tôi đang học cách từ bỏ thế giới
trước khi nó từ bỏ tôi.
Đến bây giờ tôi đã từ bỏ trăng
và tuyết, khép cái bóng của mình
trước đòi hỏi của sắc trắng.
Và thế giới đã lấy đi
cha tôi, bạn tôi.
Tôi đã từ bỏ những dòng đồi uốn lượn
để về với một cảnh quan phẳng lặng.
Và mỗi đêm tôi buông cơ thể mình
từng chi một, tiến dần lên
qua những khúc xương, đến tim.
Nhưng buổi sáng đến với sự trì hoãn
ngắn ngủi của cà phê và tiếng chim.
Một cái cây bên ngoài ô cửa sổ
vài phút trước vốn chỉ là cái bóng
lấy lại những nhánh cây
bằng những cành lá.
Và trong lúc tôi lấy cơ thể lại
mặt trời tựa mõm ấm của nó lên lòng tôi
như thể để sửa lỗi.
Linda Pastan, “I Am Learning to Abandon the World,” PM/AM: New and Selected Poems (W. W. Norton, 1982).
Copyright © 1982 by Linda Pastan | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
“Nhưng buổi sáng đến với sự trì hoãn
ngắn ngủi của cà phê và tiếng chim.
Một cái cây bên ngoài ô cửa sổ
vài phút trước vốn chỉ là cái bóng
lấy lại những nhánh cây
bằng những cành lá.
Và trong lúc tôi lấy cơ thể lại
mặt trời tựa mõm ấm của nó lên lòng tôi
như thể để sửa lỗi.”
Tác giả muốn từ bỏ thế giới, nhưng vẫn còn yêu đời tha thiết lắm. Chị rất thích những buổi sáng yên lành, được ngồi ít phút lặng im ngắm nhìn thiên nhiên bên ngoài cửa sổ, lắng nghe những âm thanh rất nhẹ xung quanh. Chị nghĩ, đấy là biểu hiện của khao khát sống.