Photo by Christopher Ho
Ocean Vuong là tác giả của tập thơ Night Sky with Exit Wounds, tác phẩm đoạt giải Whiting cho thơ năm 2016, giải Felix Dennis cho tập thơ đầu xuất sắc nhất năm 2017, và giải thơ T. S. Eliot năm 2017. Sinh năm 1988 ở Sài Gòn, anh hiện sống ở Northampton, Massachusetts.
Đã một thời gian dài kể từ cơ thể tôi.
Không chịu nổi, tôi thả nó xuống
đất giống như cách ông già tôi
gieo xúc xắc. Đã một thời gian dài kể từ
thời gian. Nhưng hồi đó tôi còn có trọng lượng. Có chất
& gân, sự tổn thương anh có thể thấy
bằng cách nhìn vào giữa đôi tay & nghe tiếng
máu. Nó được gọi là đọc, họ bảo tôi,
quá muộn. Nhưng quá muộn. Tôi đỏ. Tôi kiếm bộn
bằng ngôn ngữ & bị những bóng ma
vây quanh. Tôi đã dùng kho chứa
những động từ đã chết & đột nhập
vào một thư viện của những cơ hội thứ hai,
phòng cấp cứu. Nơi họ băng bó
đầu tôi, ngay cả khi những từ ngữ đen
vẫn tiếp tục thấm qua,
như này. Hồi đó, tôi còn không
dụ nổi bọn con trai để mắt đến mình
ngay cả trong chiếc áo khoác bò đẹp nhất.
Đó là năm 2006 hay 1865 hay .327.
Quả là một thời để sống! họ nói,
lần này to hơn, nhiều súng trường hơn.
Tôi đã kể anh chưa? Tôi đến từ một dân tộc thợ điêu khắc
với kiệt tác là đống đổ nát. Chúng tôi
đã cố. Lôi thôi, nhíu lưỡi, tóc bát úp & tiểu đường,
tôi đã có một cảm giác. Ván sàn kêu cót két
trong lúc tôi khóc bất động bên cửa sổ phòng hồi sức.
Nếu từ ngữ, như họ tuyên bố, không có trọng lượng
trong thế giới của chúng ta, thì vì sao chúng ta
cứ chìm mãi, hả Bác sĩ—ý tôi là
Chúa—vì sao nước lại nuốt
đôi bàn tay gần như là người của chúng ta
trong khi chúng ta hát? Như thế này.
Ocean Vuong, “Almost Human,” The New Yorker (August 5 & 12, 2019 Issue).
Copyright © 2019 by Ocean Vuong | Nguyễn Huy Hoàng dịch.