Photo by Matt Writtle
Sharon Olds (1942–) là nhà thơ người Mỹ và giáo sư hàm Erich Maria Remarque môn sáng tác văn chương tại Đại học New York. Bà được trao giải thơ Lamont năm 1983, giải thơ Harriet Monroe năm 1997, và giải T. S. Eliot năm 2012 và giải Pulitzer cho thơ năm 2013 cho tập Stag’s Leap. Bà là Poet Laureate của tiểu bang New York từ năm 1998 đến năm 2000.
Tôi không thể nói tôi không đòi
được sinh ra. Tôi đòi bằng vẻ đẹp của mẹ tôi,
và tiền của bà. Tôi đòi bằng ham muốn của cha tôi
với những cực khoái của ông và tiền của mẹ tôi.
Tôi đòi bằng cái nôi mà chị tôi đã lớn vượt.
Tôi đòi bằng khao khát có một đứa con trai của mẹ tôi,
tôi đòi bằng chế độ phụ quyền. Tôi đòi
bằng dòng sữa dâng lên trong bầu vú bà, cần được
tháo ra bằng một cái máy bơm sống nho nhỏ.
Tôi đòi bằng những quần áo cũ của chị tôi, nằm
gấp lại. Tôi đòi bằng hình học, bằng
origami, bằng bơi lội, bằng may vá, bằng
những gì mà đầu tôi sẽ khao khát học.
Trước khi tôi tồn tại, tôi đã đòi, bằng tình yêu của con cái
tôi, được tồn tại, và bằng tình yêu của con cái chúng.
Tôi có đòi bằng hai lá phổi nhỏ tí hon và phẳng
được có một phần dài hơi thở? Tôi có đòi
bằng không gian trong đất, như một phần hơi thở,
nơi mà thân xác tôi sẽ nằm, khi nó bất động,
khi mà các nguyên tố của nó trở về với trái đất?
Tôi đã đòi, bằng mọi thứ mà tôi không
có, được sinh ra. Và không đâu trong bất cứ phần nào
của nó có ý nghĩa, chỉ có sự đòi
được tồn tại, và rồi sự tồn tại, cái lượt
được nhận lấy. Tôi muốn nói tình yêu
là ý nghĩa, nhưng tôi nghĩ có thể tình yêu là
phương tiện, cái để chúng ta đòi.
Sharon Olds, “I Cannot Say I Did Not,” Arias (Knopf, 2019). This poem was first published in The New Yorker (September 9, 2019 Issue).
Copyright © 2019 by Sharon Olds | Nguyễn Huy Hoàng dịch.