Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Khi tôi bước ra vào một buổi chiều muộn” – W. H. Auden

auden

W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.

Khi tôi bước ra vào một buổi chiều muộn

Khi tôi bước ra vào một buổi chiều muộn,
        Bước trên phố Bristol,
Những đám đông trên vỉa hè chật
        Là lúa chờ gặt trên đồng.

Và tôi nghe thấy một người tình hát
        Khi đi bên sông dập dềnh
Dưới mái vòm của một đoạn đường sắt:
         “Tình yêu nào có điểm dừng.

Anh sẽ yêu em cho đến lúc
        Trung Quốc chạm mặt châu Phi,
Và dòng sông nhảy qua cả ngọn núi,
        Cá hồi bơi trên phố hát gì,

Anh sẽ yêu em cho đến khi biển
        Bị gấp lại đem ra phơi,
Bảy ngôi sao thất tinh kêu quang quác
        Như đàn ngỗng ré trên trời.

Những tháng năm sẽ chạy như thỏ,
        Bởi trong bàn tay anh anh mang
Đóa hoa tươi của mọi Thời đại,
        Và tình đầu của thế gian.”

Nhưng tất cả đồng hồ trong thành phố
        Bắt đầu rền rĩ và kêu vang:
“Anh đừng để bị Thời gian lừa dối,
        Anh không thể chinh phục Thời gian.

Trong những hang của cơn Ác mộng,
        Nơi Công lý trần trụi nằm,
Thời gian dõi ra từ bóng tối
        Và hắng giọng khi anh hôn.

Trong những cơn đau đầu và lo lắng,
        Sự sống mơ hồ hư hao
Và Thời gian sẽ giành được phần thắng
        Hôm nay hay là mai sau.

Vào những thung lũng xanh tươi chảy
        Đợt tuyết của nỗi kinh hồn;
Thời gian bẻ những điệu nhảy mê hoặc,
        Cú vọt người lặn nước buông.

Anh hãy nhúng tay mình vào nước
        Nhúng ngập đến tận cổ tay;
Nhìn chằm chằm, chằm chằm vào chậu
        Tự hỏi mình lỡ gì này.

Dòng sông băng gõ cửa trong tủ chén,
        Hoang mạc thở hắt trên giường,
Và vết nứt trên tách trà kia mở
        Một lối vào đất âm cung.

Nơi ăn mày thì phân phát tiền giấy,
        Gã khổng lồ với Jack kết thân,
Cậu bé thơ ngây trở thành kẻ phá quấy,
        Và Jill ngả tấm lưng trần.

Anh hãy nhìn vào gương soi, nhìn kỹ
        Hãy nhìn vào nỗi âu lo:
Đời vẫn còn là phước lành, tuy thế
        Tự anh không thể ban cho.

Anh hãy đứng, hãy đứng bên cửa sổ
        Khi những dòng lệ bỏng chảy tràn;
Anh sẽ yêu người láng giềng méo mó
        Bằng trái tim méo mó của mình.”

Trời đã muộn, buổi chiều tà đã muộn,
        Những tình nhân họ đã đi rồi;
Những chiếc đồng hồ đã không còn điểm,
        Dòng sông sâu chảy mãi không thôi.

W. H. Auden, “As I Walked Out One Evening,” Another Time (Random House, 1940).

Copyright © 1937 by W. H. Auden | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on February 21, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: