Susan Stewart (1952–) là nhà thơ, nhà phê bình văn học, và dịch giả người Mỹ. Bà được trao giải thơ của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 2003 và giải Truman Capote cho phê bình văn học năm 2004. Bà là giáo sư nhân văn học và giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Princeton, nơi bà là chủ tịch Society of Fellows in the Liberal Arts từ năm 2009 đến năm 2017.
Nếu có thể có cánh con có muốn nó không?
Con không biết.
Ý ta là, nếu có thể dùng nó để bay, con có muốn nó không?
Có, nếu con có thể bay.
Nhưng nó sẽ rất to.
To như thế nào?
Nó có thể cọ vào đầu gối con khi con đi, hoặc to hơn một số ô cửa.
Và nếu con không thể tháo nó ra thì sao?
Con vẫn muốn có nó.
Nếu con không thể tháo nó ra, ngay cả khi con đi đâu đó,
hoặc trèo lên giường, hoặc ngồi ăn ở bàn, hoặc con muốn
đi đón ai đó, con cũng không bao giờ tháo được nó ra?
Có, con có. Con vẫn muốn có nó.
Bởi vì con có thể bay?
Vâng, vì con có thể bay.
Và nếu nó nặng, hay thậm chí không ai khác có nó, và ngay cả
các con con và các cháu con cũng không có nó?
Vâng, con nghĩ thế.
Nhưng con vẫn có tay và bàn tay và chân, và con vẫn có thể
nói, nhưng con cũng có cánh nữa. Con muốn có cánh nữa?
Vâng, con muốn có cánh nữa.
Và khi con đi dạo, mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào con, và
họ sẽ không nhất thiết phải hiểu là con có thể bay?
Con hiểu. Con hiểu rằng họ sẽ không hiểu.
Hay nếu người ta nghĩ nó có ý nghĩa gì đó, cái gì đó không thực sự
là ý nghĩa của nó?
Con sẽ biết cánh là để làm gì.
Và nếu như con có nó, mãi mãi—mãi mãi, ý ta là, bằng cả cuộc đời con,
con vẫn muốn nó chứ?
Vâng, con sẽ vẫn muốn nó. Con sẽ lấy nó, miễn là có thể bay.
rằng tôi có thể bay đi
rằng tôi có thể bay đi nơi những con tàu
rằng tôi có thể bay đi nơi những con tàu gỗ thông đi qua giữa những vách đá tối
Susan Stewart, “Wings,” Columbarium (University of Chicago Press, 2003). This poem was first published in The American Poetry Review (Vol. 28, No. 4, July/August 1999) and was included in The Best American Poetry 2000.
Copyright © 2003 by Susan Stewart | Nguyễn Huy Hoàng dịch.