Sardines, 1955 by Michael Goldberg
Frank O’Hara (1926–1966) là nhà thơ và nhà phê bình nghệ thuật người Mỹ, một nhân vật tiêu biểu của trường phái New York. Ông được trao giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1972.
Tôi không là họa sĩ, tôi là nhà thơ.
Vì sao? Tôi nghĩ mình thà làm
họa sĩ còn hơn, nhưng tôi không phải. Thế này,
ví dụ, Mike Goldberg
đang bắt đầu một bức vẽ. Tôi ghé qua.
“Ngồi làm một ly đi cậu” hắn
nói. Tôi uống; chúng tôi uống. Tôi nhìn
lên. “Cậu viết CÁ MÒI lên đó.”
“Ừ, nó cần có gì chỗ đó.”
“Ồ.” Tôi đi và nhiều ngày trôi qua
và tôi ghé qua lần nữa. Bức vẽ
đang tiến triển, và tôi đi, và nhiều ngày
trôi qua. Tôi ghé qua. Bức vẽ đã
được hoàn thành. “CÁ MÒI đâu rồi?”
Tất cả chỉ còn là những
chữ cái, “Nó hơi quá,” Mike nói.
Còn tôi? Một hôm tôi nghĩ về
một màu sắc: màu cam. Tôi viết một dòng
về màu cam. Chẳng mấy chốc nó là cả
một trang toàn chữ, không còn là dòng nữa.
Rồi một trang nữa. Sẽ có thêm
rất nhiều trang nữa, không về màu cam, mà về
từ ngữ, về màu cam và cuộc đời khủng khiếp như
thế nào. Nhiều ngày trôi qua. Ngay cả trong
văn xuôi, tôi cũng là một nhà thơ thực thụ. Bài thơ
của tôi đã xong và tôi còn chưa thèm nhắc
đến màu cam. Nó gồm mười hai bài thơ, tôi gọi
nó là CAM. Và một hôm trong một gallery
tôi thấy bức vẽ của Mike, tên là CÁ MÒI.
Frank O’Hara, “Why I Am Not a Painter,” The Collected Poems of Frank O’Hara, ed. Donald Allen (Knopf, 1971). This poem was first published in The Evergreen Review, Vol. I, No. 3 (1957).
Copyright © 1957 by Frank O’Hara | Nguyễn Huy Hoàng dịch.