Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Người đàn bà ăn thịt người” – Ada Limón

ada limon

Photo by Jude Domski

Ada Limón sinh năm 1976 ở Sonoma, California. Cô là tác giả của năm tập thơ, trong đó có The Carrying, tác phẩm đoạt giải thơ của Hiệp hội Nhà phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 2018.

Người đàn bà ăn thịt người

Tôi đang tìm từ đúng, nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được là:
            dù hoặc nước đá.

Chẳng có gì, ngoài chiếc thuyền này trong tôi, từ từ cố bắt
lấy một cơn gió, có thể có một ông già trên đó, có thể một đứa trẻ nhỏ,

tôi chỉ biết là họ muốn đi đâu đó. Họ muốn thấy cánh buồm

căng ra giương lên và đưa họ đi đâu đó. Nhưng thay vào đó họ đợi,
một con sóng nhỏ dịu dàng đến và bỏ họ lại
            ở ngay nơi họ đã ở từ đầu.

Sao chuyện này lại xảy ra? Tôi chẳng gợi lên được cơn gió nào nữa.

Cha tôi kể cho tôi câu chuyện về một người đàn bà lớn hơn một ngọn núi,
người nghiền nát rừng hồng sam bằng chân, có thể bơi cả một hồ nước

chỉ trong hai sải—mụ ăn thịt người và khủng bố người dân.

Tôi thích câu chuyện đó. Mụ lớn hơn bất cứ quái vật nào, hơn Chân To,
            hơn quái vật hồ Loch Ness—

một người đàn bà giống như thời tiết, khổng lồ như một cơn bão.

Ông nói cho tôi nghe làm thế nào mụ đi qua khu rừng, từng cái cây
đổ xuống, cành thành mùn, lá thành xương, từng ngọn núi
            bị nghiền thành bụi.

Rồi họ đặt một cái bẫy. Một cái hố sâu đến nỗi mụ không thể trèo ra.

            (Tôi biết cái bẫy đó.)

Rồi người ta lấy đuốc thiêu mụ. Để mụ không thể ăn thịt họ
nữa, không thể đánh cắp con cái hay làm hỏng cây cối của họ nữa.

Tôi cũng thích đoạn này. Ngọn lửa. Tôi hình dung làm thế nào nó đốt miệng mụ,
da mụ, mụ gượng đứng nhưng không thể, làm thế nào nó cảm giác gần như là

sung sướng—như thể cái gì cuối cùng đã đáp lại ham muốn của mụ bằng ham muốn.

Phần mà tôi không thích là cái kết, làm sao mà mỗi đốm tro bay lên trong đêm
            trở thành một con muỗi, làm sao mà mụ vẫn ở quanh chúng ta
trong bóng tối, nhân lên.

Tôi đã lo cả đời mình rằng cha tôi kể cho tôi chuyện này là vì
mụ là cơn giận của tôi: đầu tiên là cơn đói này, rồi vực thẳm, rồi lửa,

và sau đó một con ruồi gần như vô hình làm từ tro cứ mãi ăn từng miếng
rồi từng miếng của những người tôi yêu.

Ada Limón, “Cannibal Woman,” The Carrying (Milkweed Editions, 2018). This poem was first published in SWWIM (February 21, 2018) and was included in The Best American Poetry 2019.

Copyright © 2018 by Ada Limón | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on March 31, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: