Photo by Mark Lucak
Gerald Stern (1925–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Lamont năm 1977, giải thơ Paterson năm 1992, giải thơ Ruth Lilly năm 1996, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1998, giải Wallace Stevens năm 2005, và giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2012.
Rồi đột nhiên không còn ngôi nhà
nhưng quan trọng nhất là những tấm rèm khâu tay
đang ở trên bệ cửa sổ phòng khách đối diện với hiên trước
mặc dù chúng liên tục thể hiện một sự nhầm lẫn
vì đồng thời tất cả cửa sổ
trong phòng khách đã được phủ
ren để tạo thêm một độ cứng nhất định
để đi cùng với những đồ nội thất được bày
một cách hình thức: ghế bành, tủ, thảm, bao gồm
cái thảm tôi mang qua đảo Crete, lên một ngọn đồi dốc,
lên máy bay, xe hơi, vài bước chân, nhưng Chúa ơi,
tấm thảm trên tầng hai là tấm thảm Hy Lạp,
tấm thảm Mexico là ở tầng một
gần Gershom Scholem và Ralph Waldo, đầu óc,
thứ tôi yêu hơn tất cả mọi thứ, thật cẩu thả.
Trong khi đó, nhà thơ, bất kể những danh giá của anh ta
là gì, luôn luôn làm những bài thơ mới
trong sự mơ hồ, anh ta luôn là một người mới bắt đầu,
ngay cả khi đã sống trong cái túp lều của mình.
Gerald Stern, “No House,” Blessed as We Were: Late Selected and New Poems, 2000-2018 (W. W. Norton, 2020). This poem was first published in The New Yorker (March 11, 2019 Issue).
Copyright © 2020 by Gerald Stern | Nguyễn Huy Hoàng dịch.