Photo by Steve Schapiro/Corbis via Getty Images
Robert Lowell (1917–1977) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao hai giải Pulitzer cho thơ vào các năm 1947 và 1974, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1960, và giải thơ của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia năm 1977, và là Cố vấn về Thơ cho Thư viện Quốc hội Mỹ nhiệm kỳ 1947–1948.
Cả mắt tôi một màu đỏ hoàng hôn,
giác mạc cắt cũ phập phồng,
tôi thấy mọi thứ tối tăm,
như thể qua một chậu cá vàng chưa rửa.
Tôi nằm cả ngày trên giường.
Tôi hút thuốc thâu đêm,
học cách rụt mình lại
trước ánh chớp của que diêm.
Ngoài trời, mưa mùa hè,
một hơi sôi của thối rữa và đổi mới,
đổ vào những lỗ ghim.
Ngay cả cuộc đời mới cũng là nhiên liệu.
Mắt tôi đập.
Chẳng có gì có thể đánh bật
ngôi nhà với chiếc răng đầu tiên của tôi
thòng trong một nút thắt vào tay nắm cửa.
Chẳng có gì có thể đánh bật
cái đốm tam giác
của mục rữa trên cái mái đỏ,
một hàng rào tuyết tùng, hay cái bóng của một hàng rào.
Không sự nhẹ nhàng nào từ con mắt
của con diều hâu vuốt sắc trong cuốn sách chim ở kia,
với sợi lông trâu màu nâu đỏ
trên cẳng chân của nó, một cái móng khổ hạnh
siết chặt lấy bầu trời đế quốc trừu tượng.
Nó nói:
mắt đền mắt,
răng đền răng.
Không sự nhẹ nhàng nào cho cậu bé ở lỗ khóa,
kính viễn vọng của cậu,
khi những thân mình trắng nõn của phụ nữ lóe lên
trong nhà tắm. Trẻ, đôi mắt tôi bắt đầu thất bại.
Chẳng có gì! Không dầu
cho con mắt, chẳng có gì để đổ
lên những vùng nước hay những ngọn lửa ấy.
Tôi mệt. Ai cũng mệt với hỗn loạn của tôi.
Robert Lowell, “Eye and Tooth,” For the Union Dead (Farrar, Straus and Giroux, 1964). This poem was first published in Partisan Review, Vol. 29, No. 1 (1962).
Copyright © 1964 by Robert Lowell | Nguyễn Huy Hoàng dịch.