Bob Hicok (1960–) là nhà thơ người Mỹ và giáo sư ngành văn học Anh tại Virginia Tech. Anh được trao giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2008.
Khi quyết định xem tôi là gì, tôi đã loại trừ mèo, kền kền, giày,
một kẻ sa đích tra tấn người ta đến chết trong một bệnh viện ở Syria,
một tổng thống chia rẽ các gia đình ở đường biên giới,
một nắm hoa diên vĩ tím ở đầu con đường
đến thiên đàng. Có ký ức không trong bóng cái cây
của một vụ lynching năm mươi năm trước, khi tôi chín tuổi? Và tôi có yêu
cái cây đó không? Yêu tội nhân, không phải tội lỗi. Tha thứ cho điện,
không phải cho sự thiêu đốt bộ phận sinh dục. Càng biết nhiều về bản chất con người
tôi càng quyết làm cỏ cao trên một cánh đồng. Cho đến khi ấy
tôi sẽ bảo vợ tôi rằng tôi yêu cô ở Toronto và Blacksburg và trên giường ngủ,
trong pyjama và bluejeans và trong khúc hát, trên lý thuyết trên thực tế trong mơ.
Tôi sẽ không móc mắt của một người nào ra, tôi hứa, nhưng con mắt đã rơi,
người đàn ông đã chết, và đàn ngỗng mà tôi đang lắng nghe không biết
rằng chúng ta hoang dại như lũ sói đồng hoang sẽ xé xác chúng.
Nếu được chọn, tôi không chọn làm người. Nếu được chọn
làm người như thế nào, tôi sẽ nói như một cốc nước. Trong khi không
có câu trả lời cho những câu hỏi tôi không biết để hỏi, tôi có thể yêu vợ tôi
ở Detroit, nói chung, nói riêng, trong vô ích, trong bất chấp, dưới chiều sâu,
dưới ánh sáng cạn của trăng, trong sự đối lập với việc ghét bỏ bản thân,
trong cảm thông và trong lén lút, trong thời gian như một bóng ma và ngay lúc này
như một nhà thơ băn khoăn các bác sĩ phẫu thuật, trong lúc cấy ghép,
có nói với trái tim run rẩy và tái chế rằng nó được yêu thương. Tôi cho là có,
nhưng tôi chưa bao giờ hỏi một trái tim lần thứ hai nó ở trên đời,
Mi được rửa tội chưa, mi được ban phước chưa, mi có đáng phải nhận
tất cả những rắc rối này?
Bob Hicok, “Remedy,” The New Yorker (September 21, 2020 Issue).
Copyright © 2020 by Bob Hicok | Nguyễn Huy Hoàng dịch.