T. S. Eliot sinh năm 1888 ở St. Louis, Missouri và nhập tịch Anh năm 1927. Là một nhà thơ, nhà soạn kịch, và nhà phê bình văn học, ông được trao giải Nobel văn chương năm 1948 “cho những đóng góp nổi bật, tiên phong của ông cho thơ ngày nay.” Ông qua đời ở London năm 1965.
“Một chuyến đi lạnh chúng ta có ở đó,
Đúng thời tồi tàn nhất trong năm
Cho một hành trình, và đằng đẵng một cuộc hành trình:
Con đường sâu và thời tiết ngặt,
Chính giữa của mùa đông.”
Và các con lạc đà hờn giận, chân sưng, lì lợm,
Nằm xuống dưới tuyết tan.
Có những lúc chúng tôi tiếc nuối
Các cung điện mùa hè trên các triền đồi, những sân,
Và các cô gái nhung lụa mang sherbet tới.
Rồi đám dắt lạc đà chửi rủa và cáu cẳn
Và bỏ đi, và muốn rượu và những mụ đàn bà của họ,
Và các đống lửa đêm lụi tắt, và thiếu nơi trú ẩn,
Và các thành phố thù hằn và các thị trấn khó gần,
Các ngôi làng bẩn thỉu và tính tiền đắt:
Chúng tôi có ở đó một thời gian khó khăn.
Rồi rốt cuộc chúng tôi thà di chuyển cả đêm,
Ngủ một cách chụp giật,
Với những giọng hát trong tai, nói
Rằng tất tật thật điên.
Rồi bình minh chúng tôi xuống một thung lũng ôn đới,
Ướt, dưới đường tuyết, và có mùi thực vật;
Với một dòng nước chảy và một cái cối xay đập vào bóng tối,
Và ba cái cây trên bầu trời thấp,
Và một con bạch mã già phi đi trên đồng cỏ.
Rồi chúng tôi đến một quán rượu có lá nho trên lanh tô,
Sáu bàn tay sau một cánh cửa mở đang xắt những mảnh bạc,
Và chân đạp vào những vò rượu rỗng.
Song không có tin tức, nên chúng tôi tiếp tục
Và đến nơi lúc tối, suýt thì muộn mới tìm được
Nơi; nó (bạn có thể nói) là thỏa nguyện.
Chuyện đã từ rất lâu, tôi nhớ,
Và tôi sẵn sàng đi lần nữa, nhưng hãy ghi
Lại hãy ghi
Lại: chúng tôi được dẫn cả chặng đường ấy là đến
Sự sống hay Cái chết? Đã có một sự ra đời, chắc chắn,
Chúng tôi có chứng cớ và không nghi hoặc. Tôi đã thấy sự sống và chết,
Song đã nghĩ là chúng tách biệt; sự Ra đời này là nỗi thống khổ
Đắng và nhọc đối với chúng tôi, như Cái chết, cái chết của chúng tôi.
Chúng tôi về lại chốn của mình, các Vương quốc xưa,
Song không còn yên ổn ở đây, trong kỷ thánh cũ,
Với một đám người lạ bám chặt các vị thần của họ.
Tôi nên mừng cho một cái chết khác.
T. S. Eliot, “Journey of the Magi,” Collected Poems, 1909-1935 (Faber & Faber, 1936).
Copyright © 1927 by T. S. Eliot | Nguyễn Huy Hoàng dịch.