Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Ghi chú cho dự báo thời tiết” – Joseph Brodsky

Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.

Ghi chú cho dự báo thời tiết

Một hẻm vườn với các bức tượng đắp bằng bùn cứng,
giống như những thân cây lồi lõm, còi cọc.
Một số đích thân tôi đã biết; số còn lại
tôi thấy lần đầu tiên. Có lẽ đó là những vị thần
suối và rừng địa phương, những người bảo vệ sự im lặng.
Còn về các hình dạng nữ—các tiên nữ, vân vân—chúng trông
giống như ý nghĩ, tức là chưa xong;
mỗi người đều cố gắng giữ, ngay cả ở đây,
trong cái tương lai đã đến, tư cách của kẻ lang thang.

Sóc chuột sẽ không nhảy ra và băng qua đường.
Không thấy một tiếng chim nào, chưa kể một tiếng động cơ.
Tương lai là một phương thuốc bách bệnh
cho bất cứ gì có xu hướng lặp lại.
Và trên bầu trời rải rác, như quần áo của một kẻ
độc thân, những đám mây, lộn ngược ra
hoặc ép chặt. Nó có mùi như thông—
cái chất gai này của những nơi không mấy quen thuộc.
Các bức tượng nổi lên trong hoàng hôn, tối lại
bởi sự gần gũi của chúng với nhau, bởi
sự thờ ơ của cảnh vật xung quanh.

Nếu bất cứ ai trong số chúng nói chuyện, bạn sẽ
thở dài hơn là há hốc hay rùng mình
khi nghe những giọng nói quen thuộc, nghe
đại loại “Đứa bé không phải của mi” hay “Phải,
tôi đã làm chứng chống lại anh ấy, nhưng vì sợ hãi,
không phải ghen tị”—những bí mật
mọn, hai chục năm có lẻ của những trái tim mù quáng
ám ảnh một ham muốn quyền lực ngớ ngẩn
đối với đồng loại. Những kẻ tốt nhất trong số họ
vừa là nạn nhân vừa là đao phủ.

Thật tốt khi ký ức của kẻ khác
can thiệp vào của riêng bạn. Thật tốt khi một số
trong những hình dáng này, với bạn, có vẻ
xa lạ. Sự hiện diện của chúng gợi ý
đến những sự kiện khác, đến một số phận kiểu khác—
có thể không tốt hơn, nhưng rõ ràng
một số phận mà bạn đã bỏ lỡ. Nó giải phóng
ký ức nhiều hơn là trí tưởng tượng—
không mãi mãi, tất nhiên, nhưng một lúc. Biết được
rằng bạn đã bị lừa dối, rằng bạn đã hoàn toàn
bị quên lãng, hoặc, ngược lại,
rằng bạn vẫn bị căm ghét
thật vô cùng khó chịu, nhưng coi mình
là trung tâm ngay cả một vũ trụ không có gì đáng kể
thì khiếm nhã và không thể chịu đựng được.

                                                                                         Hiếm,
có thể là vị khách duy nhất đến những nơi này,
tôi nghĩ tôi có quyền
mô tả cái đã thấy. Nó đây, Valhalla
bé nhỏ của chúng ta, mảnh đất từ lâu cỏ um tùm của chúng ta
trong thời gian, với một nhúm linh hồn thế chấp,
với những đồng cỏ của nó nơi một lưỡi liềm mài sắc
sẽ không, rất có thể, tự do đi lang thang,
và nơi mà các bông tuyết lơ lửng trong không khí làm ví dụ
cho sự đĩnh đạc trong chân không.

Joseph Brodsky, “A Footnote to Weather Forecasts,” trans. author, So Forth (Farrar, Straus and Giroux, 1996). This poem was first published in The Times Literary Supplement (June 30, 1989 Issue).

Copyright © 1986 by Joseph Brodsky | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on February 5, 2021 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: