Jim Moore sinh năm 1943 ở Decatur, Illinois. Tập thơ gần đây nhất của ông là Prognosis (Graywolf Press, 2021). Ông dạy trong chương trình MFA tại Đại học Hamline.
1
Tôi đã luôn luôn muốn viết một bài thơ kết thúc
ở đại dương. Làm thế nào bài thơ đến đó
không quá quan trọng, chỉ cần rốt cuộc
nó đến. Lợn biển sẽ ở đó
như chúng ta đã thấy bao năm trước,
gần như bất động dưới nước
như một mặt dây chuyền đung đưa ở một cổ họng vô hình,
cái mẹ tôi từng đeo
vào những dịp đặc biệt nhất. Chúa của tôi
sẽ vẫn ở đó, người hồi nhỏ tôi đã cầu nguyện:
người đã không bao giờ trả lời, nhưng thế không khiến
tôi không cất tiếng gọi người.
2
Tôi tắt ứng dụng thông báo mãi mãi,
không cần biết chính xác bao nhiêu người ra đi.
Sau tất cả, bám vào đời
vẫn là việc chúng ta đã luôn làm tốt nhất.
Chúng ta vẫn đang cố gắng trốn
khỏi chân lý của vạn vật và ai
có thể đổ lỗi cho chúng ta.
Các danh sách không còn ý nghĩa,
trừ khi giấy vệ sinh và bơ đậu phộng mở đầu.
Các bệnh nhân giai đoạn cuối không được báo
phà sẽ đông thế nào
cái sẽ đưa họ đi qua sông.
3
Chúng ta bị cấm các quán cà phê, nhà thờ, thậm chí nghĩa trang.
Song câu cá một mình thì vẫn được phép. Miễn là
chúng ta không giữ cái gì hết cả. Miễn là chúng ta bước
trở về nhà, trong bóng tối, tay không,
hít thở sâu, đã quẳng lại
cái vốn chưa bao giờ là của chúng ta để giữ.
Jim Moore, “Poem That Ends at the Ocean,” Prognosis (Graywolf Press, 2021). This poem was first published in The New Yorker (March 8, 2021 Issue).
Copyright © 2021 by Jim Moore | Nguyễn Huy Hoàng dịch.