Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
cho Karl Kraus
Có một ngọn đèn, mà gió đã dập tắt.
Có một quán rượu hoang, mà một kẻ say bỏ lại vào buổi chiều.
Có một vườn nho, cháy đen với những hốc đầy nhện.
Có một căn phòng, mà họ đã sơn bằng sữa.
Kẻ điên đã chết. Có một hòn đảo ở biển phía Nam,
Để đón thần mặt trời. Trống đánh.
Những người đàn ông dẫn các điệu nhảy chiến trận.
Những người đàn bà lắc hông đeo dây leo và hoa lửa,
Khi biển hát. O thiên đường đã mất của chúng ta.
Các thần nữ đã rời bỏ những cánh rừng vàng.
Người ta chôn kẻ lạ. Rồi một cơn mưa lấp loáng trỗi dậy.
Con trai của Pan xuất hiện dưới hình dạng một người đào đất,
Ngủ quá trưa trên đường nhựa rực sáng.
Có những cô bé trong sân mặc những chiếc váy nhỏ đầy cơ cực đau lòng!
Có những căn phòng, tràn ngập hợp âm và sonata.
Có những cái bóng, ôm nhau trước một tấm gương mù.
Bên cửa sổ nhà thương những người dưỡng bệnh sưởi ấm.
Một tàu hơi trắng mang dịch bệnh đẫm máu trên kênh.
Người em gái lạ lại xuất hiện trong những cơn mộng ác của ai đó.
Nghỉ ngơi trong bụi phỉ, cô chơi với những vì sao của hắn ta.
Cậu học trò, có lẽ là một kẻ song trùng, dõi theo cô rất lâu từ cửa sổ.
Đằng sau cậu đứng người anh đã chết, hoặc đi xuống cầu thang xoắn cũ.
Trong bóng tối những cây hạt dẻ nâu làm mờ bóng tu sinh trẻ.
Khu vườn buổi tối. Dơi chấp chới quanh hành lang tu viện.
Những đứa con của người coi gác ngừng chơi và đi tìm vàng của trời.
Hợp âm cuối của một tứ tấu. Cô bé mù run rẩy chạy qua đại lộ,
Rồi bóng của nó dò dẫm các bức tường lạnh, bao quanh bởi
những cổ tích và truyền thuyết thiêng liêng.
Có một con thuyền trống, buổi tối trôi xuống dòng kênh đen.
Trong sự u ám của nhà tế bần cũ tàn tích của con người mục ruỗng.
Những đứa trẻ mồ côi đã chết nằm tựa bên tường vườn.
Từ những căn phòng xám các thiên thần với đôi cánh dính nhớp xuất hiện.
Giun chảy ra từ những mí mắt vàng.
Khoảnh đất trước nhà thờ tối và im lìm như những ngày thơ ấu.
Trên bàn chân bạc những cuộc đời trước lướt qua
Và bóng của những kẻ bị nguyền rủa đổ về phía mặt nước thở dài.
Dưới mộ gã pháp sư trắng chơi với những con rắn của mình.
Lặng lẽ đôi mắt vàng của Chúa mở ra trên đồi sọ.
Georg Trakl, “Psalm,” Gedichte (Kurt Wolff Verlag, 1913).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.