PaPaul Tran sinh năm 1992 ở San Diego, California và có bằng MFA về thơ tại Đại học Washington-St. Louis. Tập thơ đầu của họ, All the Flowers Kneeling, sẽ được Penguin xuất bản năm 2022.
Có một bóng tối sâu dưới biển đến mức các sinh vật tự sinh ra
ánh sáng của mình. Kỳ tích ấy, sự thích nghi ấy, tôi có thể nói, thật đẹp
dẫu rằng các sinh vật gớm ghiếc. Cá đèn lồng. Cá rìu. Cá rắn.
Tôi, không khác chúng, cũng từ bỏ vẻ đẹp để thoáng nhìn thế giới ẩn
sau bóng tối vĩnh cửu. Tôi sống nhờ vật chất rơi, không biết
từ đâu hay vì sao nó rơi, và nhờ vào các sinh vật yếu hơn bị dụ
tới ánh sáng của mình. Cái mặt gớm ghiếc của tôi bỗng mở, để đưa
chúng vào một bóng tối tối và vĩnh hằng hơn cái thế giới ngầm
dưới nước này. Tôi bơi và bơi về phía không gì và không đâu.
Tôi, sau biết bao cô lập, biết bao hờ hững, vẫn cứ đi
ngay cả khi đi chỉ có nghĩa là chờ, lơ lửng tại chỗ. Rất xa bên dưới, rất xa
khỏi sự sống còn lại, cái mặt đất đã trở nên khả dĩ nhờ vào và do đó
phụ thuộc vào ánh sáng, tôi làm việc phải làm. Tôi rình. Tôi giết.
Tôi muốn cảm thấy trong mình cái cơ thể hoạt động, hoạt động để tiếp tục
sống. Tôi bơi. Tôi cứ đi. Tôi chờ. Tôi tìm thấy mình mà không định
thế, mà không bày ra ý nghĩa lúc ấy, trong thời gian, trong sự đồng hành
của các sinh vật, gớm ghiếc như tôi, phải là nguồn sáng, là Chúa, là
khởi nguồn của chính mình. Thường, chúng tôi thù. Thường, chúng tôi hợp nhất
như cá cần câu. Máu với máu. Ham muốn với ham muốn. Chúng tôi hoang dã. Hoang mang.
Đẹp trong sự hoang sơ và hoang dã của mình. Trong những điều kiện khắc nghiệt nhất
chúng tôi đã chứng tỏ sự sống có thể tồn tại. Tôi tồn tại. Tôi là cuộc đời tôi, tôi nghĩ, tiến
rốt cuộc đến đáy của biển. Nó không phải là đáy. Nó không phải là biển.
Paul Tran, “Bioluminescence,” The New Yorker (June 28, 2021 Issue).
Copyright © 2021 by Paul Tran | Nguyễn Huy Hoàng dịch.