Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Đầy ắp những quả cơm cháy; tuổi thơ sống lặng lẽ
Trong một cái hang xanh. Trên lối cũ,
Nơi giờ đây cỏ dại nâu xì xào,
Những cành im lặng suy tư; tiếng xào xạc của lá
Giống như khi nước xanh nhuốm đá.
Tiếng thở than của con chim hoét dịu dàng. Một người chăn cừu
Câm lặng đi theo mặt trời, lăn xuống ngọn đồi thu.
Một khoảnh khắc xanh chỉ còn là hồn.
Ở bìa rừng xuất hiện một con thú nhút nhát, và nghỉ yên
Những chiếc chuông cũ và các xóm tối trong đất.
Ngoan đạo hơn mi hiểu ý nghĩa của những năm u tối,
Sự mát mẻ và mùa thu trong những căn phòng cô đơn;
Và những bước sáng vẫn vang lên trong màu xanh thiêng liêng.
Một cửa sổ mở khẽ lách cách; nước mắt rơi
Trước cảnh tượng của nghĩa trang đổ nát trên đồi,
Ký ức về những truyền thuyết được kể; nhưng đôi khi tâm hồn bừng sáng
Khi nghĩ về những con người tươi vui, những ngày xuân vàng sậm.
Georg Trakl, “Kindheit,” Sebastian im Traum (Kurt Wolff Verlag, 1915).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.