Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao nhiều giải thưởng văn học, trong đó có giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991. Ngoài thơ, ông cũng viết tiểu luận, một số vở kịch, và văn xuôi.
Anh ấy đang thở dốc
cơn hấp hối được cho là sẽ đến vào đêm
đã mười hai giờ trưa
ông Cogito đi ra ngoài hành lang
châm một điếu thuốc
trước đó ông đã chỉnh lại gối
và mỉm cười với bạn của mình
anh ấy đang thở dốc
những ngón tay
đang cựa quậy
trên chăn
khi ông trở lại
bạn ông không còn đó nữa
một cái gì khác nằm
vào chỗ của anh ấy
với một cái đầu ngoẹo
và mắt mở trừng trừng
những nhộn nhịp bình thường
bác sĩ chạy vào
cắm một cái xi lanh
chứa đầy
máu đen
ông Cogito
đợi một lúc nữa
nhìn chằm chằm vào những gì còn lại
nó trống rỗng
như một bao tải
co lại
nhỏ hơn nữa
bị siết chặt bởi cái kẹp vô hình
bị nghiền nát bởi một thời gian khác
giá mà anh ấy biến thành đá
một tác phẩm bằng đá cẩm thạch nặng
thờ ơ và cao quý
thì thật nhẹ nhõm
anh ấy nằm trên một mũi đất hẹp
của sự hủy diệt
tách ra khỏi thân cây
bị bỏ rơi như một cái kén
bữa tối
những cái đĩa kêu vang
một bản Kinh Truyền Tin
các thiên thần không xuống
các Áo nghĩa thư an ủi
khi lời nói của anh ấy
bước vào ý nghĩ
ý nghĩ bước vào hơi thở
hơi thở bước vào lửa
và lửa bước vào vị thần tối cao
ông không còn có thể
nhận ra được anh ấy nữa
ông không nhận ra được anh ấy
anh ấy đứng bất khả xâm phạm
với một bó bí ẩn thô thiển
ở cổng vào thung lũng
Zbigniew Herbert, “Mr. Cogito Looks at a Deceased Friend,” Mr. Cogito, trans. Bogdana and John Carpenter (Ecco Press, 1993). This poem was also published in The New Yorker (August 5, 1991 Issue).
Copyright © 1974 by Zbigniew Herbert | Nguyễn Huy Hoàng dịch.