Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Tuyết đã rơi. Sau nửa đêm, say rượu tím, mi rời khỏi vùng đất tối của con người, ngọn lửa đỏ của lò sưởi của họ. Ôi bóng tối!
Sương giá đen. Đất cứng, không khí có vị đắng. Những ngôi sao của mi hợp thành điềm gở.
Với bước chân hóa đá mi rậm rịch đi trên bờ kè, mắt mở to, như một người lính xông vào chiến hào đen. Tiến lên!
Tuyết đắng và trăng!
Một con sói đỏ một thiên thần đang siết cổ. Chân mi đi lách cách như băng xanh, nụ cười đầy buồn bã và kiêu ngạo đã hóa đá khuôn mặt mi và trán mi trắng nhợt đi trước ham muốn của sương giá;
hoặc nó cúi lặng lẽ xuống giấc ngủ của một người lính gác đã chìm xuống trong căn lán gỗ của anh ta.
Sương giá và khói. Một chiếc áo sao trắng đốt cháy vai mang và những con kền kền của Chúa rỉa nát trái tim kim loại.
Ôi ngọn đồi sỏi đá. Im lặng và bị lãng quên cái xác lạnh tan ra trong tuyết bạc.
Giấc ngủ đen. Tai dõi theo một lúc lâu đường đi của các vì sao trong băng.
Khi tỉnh giấc những tiếng chuông trong làng vang lên. Ngày hồng bước bạc ra từ cánh cửa phương Đông.
Georg Trakl, “Winternacht,” Sebastian im Traum (Kurt Wolff Verlag, 1915).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.