Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Đáp xuống Trăng” – W. H. Auden

W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.

Đáp xuống Trăng

Đó là lẽ tự nhiên đám đàn ông rối rít
trước một chiến thắng phallic lớn, một cuộc phiêu lưu
          ắt hẳn đám đàn bà không bao giờ nghĩ
          là sẽ đáng giá, chỉ trở nên khả thi

bởi chúng ta thích tụ tập thành bầy và biết
thời gian chính xác: phải, giống chúng ta có thể
          công bằng mà tung hô nó, dẫu những động cơ
          thúc đẩy nó thì có phần không hề menschlich.

Một cử chỉ lớn. Nhưng nó chấm dứt điều gì?
Nó báo hiệu điều chi? Chúng ta luôn khéo léo
          với đồ vật hơn với mạng sống, và dễ dãi
          với lòng can đảm hơn với lòng tốt: từ lúc

viên đá lửa đầu tiên được đánh sự hạ cánh
này chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng như Adam,
          cái tôi của chúng ta vẫn không khớp chúng ta,
          hiện đại chỉ trong đây – sự thiếu lịch thiệp.

Các anh hùng của Homer chắc chắn không dũng cảm
hơn Bộ ba của chúng ta, nhưng may mắn hơn: Hector
          đã được xá cho sự xúc phạm của việc
          lòng can đảm bị đem chiếu lên truyền hình.

Đáng đến đấy xem? Điều đó tôi có thể tin.
Đáng xem? Mneh! Tôi từng đi qua một sa mạc
          và không bị rù quến: hãy cho tôi một khu vườn
          tốt tươi tưới đẫm, xa khỏi đám huyên thiên

về cái Mới, những von Braun và đồng bọn, nơi
những sáng tháng Tám tôi có thể đếm những bông
          bìm bìm, nơi chết có một ý nghĩa, và không
          động cơ nào có thể dịch góc nhìn của tôi.

Trinh nguyên, tạ Chúa, Trăng tôi vẫn ngự Thiên đàng
khi khuyết khi tròn, một Hiện diện để nhìn ngắm,
          Lão Nguyệt, làm từ sạn thay vì protein,
          vẫn ghé thăm gian nhà Áo của tôi với sự

thờ ơ cũ, và những cảnh báo xưa vẫn có
sức mạnh để làm tôi sợ hãi: Hybris
          rốt cuộc đi đến một kết cục xấu xí, Bất kính
          là một tên đần độn to xác hơn Mê tín.

Đám apparatnik của chúng ta sẽ tiếp tục
tạo ra đống bầy nhầy gọi là Lịch sử:
          chỉ có thể cầu nguyện các nghệ sĩ, các đầu bếp
          và các vị thánh vẫn xuất hiện để làm vui.

W. H. Auden, “Moon Landing,” Epistle to a Godson and Other Poems (Random House, 1972). This poem was first published in The New Yorker (September 6, 1969 Issue).

Copyright © 1972 by W. H. Auden | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on January 23, 2022 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: