Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Ôi, thiên thần đen, lặng lẽ bước ra từ trong
Cây, khi chúng tôi còn là những bạn chơi hiền lành vào buổi tối,
Bên bờ giếng nước xanh.
Bước chân của chúng tôi êm, mắt tròn trong sự dịu mát màu nâu của mùa thu,
Ôi vị ngọt đỏ tía của những vì sao.
Nhưng người kia đã đi xuống những bậc đá của Mönchsberg,
Một nụ cười xanh trên khuôn mặt cậu và được bọc kén một cách kỳ lạ
Trong thời thơ ấu êm đềm hơn, đã chết;
Và trong vườn khuôn mặt bạc của người bạn vẫn còn,
Nghe trong lá hoặc trong những phiến đá cũ.
Linh hồn hát cái chết, sự mục rữa xanh của thân xác
Và đó là tiếng xào xạc của rừng,
Tiếng than dữ dội của nai.
Những chiếc chuông xanh của buổi tối vẫn luôn ngân từ những ngọn tháp chạng vạng.
Giờ đã đến khi cậu thấy những cái bóng dưới mặt trời đỏ tía,
Những cái bóng của sự thối rữa trên cành cây trơ trụi;
Buổi tối khi con hoét đen hót bên bức tường chạng vạng
Hồn của kẻ chết trẻ lặng lẽ hiện ra trong phòng.
Ôi, máu, thứ chảy ra từ cổ họng của kẻ dội tiếng,
Bông hoa xanh; ôi, giọt lệ rực lửa
Khóc trong đêm.
Mây vàng và thời gian. Trong căn phòng cô đơn
Mi thường mời kẻ đã chết làm khách,
Tản bộ dọc sông xanh dưới tán những cây du trong chuyện trò thân mật.
Georg Trakl, “An einen Frühverstorbenen,” Sebastian im Traum (Kurt Wolff Verlag, 1915).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.