Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Bản giao hưởng tháng Mười một” – Oscar Milosz

Oscar Milosz (1877–1939) là nhà thơ người Litva. Ông viết bằng tiếng Pháp.

Bản giao hưởng tháng Mười một

Nó sẽ hệt như trong cuộc sống này. Cùng một căn phòng.
– Phải, con ta, cùng một. Lúc bình minh con chim của thời gian trong tán lá
Xanh xao như một cái xác: rồi những đầy tớ sẽ dậy
Và con sẽ nghe tiếng động giá băng và rỗng trong những cái xô

Ở đài phun nước. Ôi tuổi trẻ hãi hùng, hãi hùng! Trái tim rỗng!
Nó sẽ hệt như trong cuộc sống này. Sẽ có
Những giọng nghèo, những giọng mùa đông của những ngoại ô cũ,
Người thợ kính ngâm nga khúc song ca,

Người bà xác xơ đội cái mũ bô nê bẩn thỉu
Rao tên những loài cá, người đàn ông đeo tạp dề xanh
Nhổ nước bọt vào bàn tay chai sạn vì cầm cáng
Và hét lên ai biết là điều gì, như Thiên thần Phán xét.

Nó sẽ hệt như trong cuộc sống này. Cùng một cái bàn,
Kinh thánh, Goethe, mực và mùi thời gian,
Trang giấy, người phụ nữ da trắng đọc ý nghĩ,
Cây bút, bức chân dung. Con ta, con ta!

Nó sẽ hệt như trong cuộc sống này! – Cùng một khu vườn,
Sâu, thăm thẳm, rậm rạp, mịt mùng. Và gần trưa
Người ta sẽ vui mừng được hội ngộ ở đó,
Những kẻ chưa bao giờ quen nhau và chẳng biết gì

Về nhau ngoài một điều: rằng họ sẽ phải ăn vận
Như đi dự tiệc và bước vào màn đêm
Của những kẻ biến mất, tất cả một mình, không tình yêu, không đèn.
Nó sẽ hệt như trong cuộc sống này. Cùng một con hẻm:

Và (buổi chiều mùa thu), ở khúc ngoặt của con hẻm,
Nơi con đường xinh đẹp sợ sệt đi xuống, như người phụ nữ
Đi hái những bông hoa dưỡng bệnh – hãy nghe, con ta, –
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở đây, như trước;

Con sẽ quên màu sắc của chiếc váy lúc bấy giờ con mặc;
Nhưng ta, ta chỉ biết vài khoảnh khắc hạnh phúc.
Con sẽ được khoác lên mình màu tím nhạt, nỗi buồn đẹp xinh!
Và những bông hoa trên mũ con sẽ buồn và nhỏ

Và ta sẽ không biết tên của chúng: vì trong đời ta chỉ biết
Tên một loài hoa nhỏ và buồn, hoa xin-đừng-quên-tôi,
Kẻ ngủ già nua trong những khe núi của xứ sở Trốn tìm, loài hoa
Mồ côi. Phải, phải, trái tim sâu! như trong cuộc sống này.

Và con đường tối tăm sẽ ở đó, tất cả ướt nhẹp
Trong tiếng vọng của một dòng thác. Và ta sẽ nói với con
Về thành phố trên mặt nước và về Rabbi xứ Bacharach
Và những đêm Florence. Cũng sẽ có

Bước tường thấp và đổ sập nơi ngủ cái mùi
Của cơn mưa cũ, cơn mưa cũ và cỏ dại phong cùi,
Lạnh và béo ở đó lay những bông hoa rỗng
Trong dòng suối câm.

O. V. de L. Milosz, “Symphonie de Novembre” (1915).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on September 8, 2022 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: