Eugenio Montale (1896–1981) là nhà thơ người Ý. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1975.
Thần nàng thơ của tôi ở rất xa: người ta sẽ nói
(như hầu hết nghĩ) rằng nàng chưa bao giờ tồn tại.
Nhưng nếu có thật nàng sẽ ăn mặc như một bù nhìn
dựng lên vụng về trên một bàn cờ của dây leo.
Nàng vẫy hết sức có thể; nàng đã chịu gió mùa
mà không đổ, chỉ hơi nghiêng người.
Khi gió tắt nàng vẫn cứ chập chờn
như thể nói với tôi: Hãy bước đi, đừng sợ hãi,
chừng nào còn thấy anh tôi sẽ còn cho anh sự sống.
Thần nàng thơ của tôi đã từ lâu rời bỏ một cái tủ
đầy trang phục sân khấu, và một diễn viên được mặc nàng
là một diễn viên có tiếng. Một thời nàng được lấp đầy
bởi tôi và nàng bước đi kiêu hãnh. Nàng vẫn còn
một ống tay áo mà nàng dùng để chỉ huy tứ tấu rơm của
nàng. Đó là thứ nhạc duy nhất tôi có thể chịu đựng.
Eugenio Montale, “My Muse,” The Collected Poems of Eugenio Montale 1925-1977, trans. William Arrowsmith (W. W. Norton, 2012).
Copyright © 1971 by Eugenio Montale | Nguyễn Huy Hoàng dịch.